Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 398.1
Cập nhật lúc: 2024-11-09 22:45:09
Lượt xem: 3
Mặc dù hết thảy đều là âm kém dương sai, Nhiếp Bách Hợp cũng không trách Hạ Hậu Thấm Nhi, nhưng nàng lại không có cách nào tha thứ cho hai người, lần này tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp chính là muốn khiến bản thân thuận lợi sống qua tuổi 16, càng quan trọng hơn là, khiến cho người trong thiên hạ đều biết, Nhiếp Diễm về sau dù có thành tựu, cũng là dựa vào Nhiếp gia mới có thể sống tiếp, Nhiếp phụ từng có ơn với hắn, Nhiếp gia không nên rơi vào kết cục xuống dốc như vậy, Nhiếp Bách Hợp hi vọng Nhiếp gia có thể nổi danh thiên hạ.
Hai nguyện vọng đơn giản này, kỳ thực nghe qua cũng không phức tạp, thế nhưng sau khi Bách Hợp tiếp thu xong kịch tình cùng ký ức, sắc mặt liền biến hóa, lần nhiệm vụ này cô tới muộn một chút, hiện tại nội dung câu chuyện đã tiến đến đoạn sau buổi sáng Nhiếp Bách Hợp cùng Hạ Hậu Thấm Nhi từng xuất môn đi cầu nhân duyên, mà Bách Hợp lúc này theo bản năng mò vào trong ngực, chỗ đó vốn chứa ngọc bài của cô, nhưng bây giờ lại là một khoảng trống.
“…..” Lúc này tâm can Bách Hợp đều muốn ói ra máu, đôi môi cô run run hai cái, hai mắt lập tức mở ra, trong kịch tình Nhiếp Bách Hợp sau khi đi ra ngoài một chuyến, phá vỡ giới luật trước 16 tuổi không được xuất phủ, lại làm mất ngọc bài bổn mệnh, về đến Nhiếp phủ nàng bắt đầu mê man, nằm liệt giường không dậy nổi, cuối cùng chưa đến 16 liền gặp phải tai bay vạ gió, hiện tại cô đã có thể cảm thấy tình trạng bất ổn của cỗ thân thể này, phảng phất giống như có một luồng tử khí quấn quanh cô, đang từ từ hút đi sức sống của cô vậy.
Bách Hợp xoa bóp đầu mình, sau khi tiếp thu xong nội dung câu chuyện, cô cảm giác đầu mình có chút âm ỷ đau, càng quan trọng hơn là sức sống của cỗ thân thể này đang chậm rãi giảm sút, cô bắt đầu cảm thấy toàn thân đều có chút không ổn, sắc trời bên ngoài lúc này đã tối, vốn là sau khi Nhiếp Bách Hợp ra ngoài cầu nhân duyên trở về thì trời cũng đã tối muộn rồi, lúc té xỉu ở trên giường Bách Hợp lại tiến vào cỗ thân thể này tiếp thu kịch tình gần hai tiếng đồng hồ, lúc này ở bên ngoài sắc trời đã sớm đen kịt, xung quanh là một đám nha hoàn bà tử trông coi, khi nhìn thấy Bách Hợp mở mắt, tất cả mọi người đều vây lại.
“Tiểu thư, cảm thấy thân thể có tốt hơn chút nào không? Còn có chỗ nào không thoải mái không?” Nãi nương của cỗ thân thể này cẩn thận quy củ đỡ Bách Hợp dậy, có chút lo âu hỏi nàng một câu. Nhiếp Bách Hợp trong kịch tình sau khi ra ngoài, trở về nhà liền không tỉnh lại nữa, mời đại phu bốc thuốc dán bùa đều không có tác dụng, mãi đến tận trước lúc sắp c.h.ế.t mới hồi quang phản chiếu thanh tỉnh được một chút, bởi vì nguyên nhân tinh thần lực của Bách Hợp mạnh hơn nguyên chủ mấy phần, lúc này trái lại tỉnh táo, nhưng từng cỗ buồn ngủ lại xông tới, khiến cô cảm thấy mí mắt nặng tựa ngàn cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-398-1.html.]
“Hạ Hậu Thấm Nhi đâu?” Bách Hợp mở miệng hỏi một câu, sắc mặt nãi nương bắt đầu có chút khó coi: “Tiểu thư còn nhắc đến nàng ta làm gì? Cái đồ ăn cây táo rào cây sung này, tiểu thư cứu mạng nàng ta, cho nàng ta ăn cho nàng ta uống, vậy mà giờ nàng ta lại hại tiểu thư thành ra thế này, quả thực là cẩu vật không bằng cầm thú, mau đuổi nàng ta ra ngoài đi thôi!”
Hạ Hậu Thấm Nhi trong kịch tình sau khi lôi kéo Nhiếp Bách Hợp ra ngoài liền bị tất cả mọi người trong Nhiếp gia coi như kẻ thù, trong lúc tâm tình nàng ta không vui liền chạy loạn khắp nơi trong Nhiếp gia, lại tình cờ vấp phải Nhiếp Diễm vừa mới hồi phủ, lúc trước nàng ta ở đây chưa từng gặp qua Nhiếp Diễm, vì thế hai người đụng nhau, trời xui đất khiến nàng ta lại giúp Nhiếp Diễm chiếm được linh khí trong ngọc bài bổn mệnh của Nhiếp Bách Hợp, chặt đứt đường sinh cơ cuối cùng của Nhiếp Bách Hợp, lại giúp Nhiếp Diễm bước lên con đường tu chân.
Bách Hợp nghĩ tới đây, suýt chút nữa không nhịn được muốn nhảy dựng, cỗ thân thể này đã một lần xuất môn, chiếu theo kịch tình đã đặt ra, nàng một khi không nghe lời của cao nhân, liền nhất định sẽ chịu thiệt, cao nhân nói trước lúc 16 tuổi nàng không thể ra khỏi cửa, bằng không ắt sẽ phải chết, nàng nếu như không nghe lời liền nhất định sẽ rơi vào kết cục như vậy, sau cùng quả nhiên không sống quá sinh nhật 16 tuổi, nhưng Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ hiển nhiên không cam tâm chịu chết, nếu như tới sớm một chút cô vẫn còn có thể có cách tránh thoát Hạ Hậu Thấm Nhi, thế nhưng hiện tại bởi vì tới muộn, cô cũng chỉ có ngọc bài làm phương tiện bảo mệnh cuối cùng thôi.
Chỉ hy vọng hiện tại mình tới vẫn kịp đi tìm ngọc bài trở về, chỉ cần tìm được cô sẽ không cần phải ngủ mê man, lại khiến cho người Nhiếp gia nghĩ cách xem thử có thể tìm được cao nhân cứu mạng mình thêm lần nữa. Bách Hợp lúc này cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, cô hung hăng cắn đầu lưỡi cưỡng ép tinh thần mình tỉnh táo lại, cảm thấy đầu óc mình vốn đang hỗn loạn liền thanh tỉnh một chút, mới vội vã nói với nãi nương: “Ma ma, hiện tại Hạ Hậu Thấm Nhi đang ở đâu?”
“Lão gia phu nhân trước lúc lâm chung từng nói qua, tiểu thư trước khi 16 tuổi không được phép ra khỏi cửa nửa bước, bây giờ cô nương Hạ Hậu Thấm Nhi lại kéo tiểu thư ra ngoài, đây không phải là lấy oán báo ơn sao?” Nãi nương ở bên cạnh còn đang tận tình khuyên bảo, từ khi Nhiếp Bách Hợp sinh ra bà vẫn luôn là người hầu hạ ở bên cạnh nàng lâu nhất, vợ chồng Nhiếp gia có đại ân với bà, trước lúc c.h.ế.t từng nhờ cậy bà cố gắng chăm sóc cho Nhiếp Bách Hợp, ngày thường nãi nương coi Nhiếp Bách Hợp giống như trân bảo (nguyên gốc là nhãn châu tử – con ngươi, ý chỉ vô cùng coi trọng, vô cùng trân quý, luôn đặt ở trong tầm mắt), cũng đặc biệt để tâm đến kiếp nạn năm 16 tuổi của Nhiếp Bách Hợp, trong nội dung câu chuyện sau khi Nhiếp Bách Hợp ra ngoài cùng Hạ Hậu Thấm Nhi, bà vô cùng tức giận, từng tận lực khuyên Nhiếp Bách Hợp đuổi Hạ Hậu Thấm Nhi ra khỏi phủ, chỉ là Nhiếp Bách Hợp không nghe lời bà, đợi đến về sau lúc tình trạng của bản thân Nhiếp Bách Hợp trở nên nghiêm trọng, lại ngủ mê man đến tận trước lúc sắp c.h.ế.t mới để ý tới, phát giác ra gian tình giữa Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Nhiếp Diễm, lúc này mới hối hận lúc đầu không nghe lời nãi nương, nhưng cuối cùng dù có phát giác hối hận cũng không kịp nữa.
“Lời ma ma nói trong lòng ta đều rõ, trước tiên phải tìm cho ra Hạ Hậu Thấm Nhi, mời nàng ta tới phòng ta một chuyến, ngày mai lại mời nàng ta rời phủ.” Bách Hợp chỉ cảm thấy sức sống trong thân thể không ngừng trôi đi mất khiến cô mỗi khi nói một câu đều hết sức khó khăn, hôm nay không thể để Hạ Hậu Thấm Nhi rời đi, chí ít phải tìm được nàng ta, đem người nhốt đến lúc bình minh, đợi khi mình cầm được ngọc bài mới cho nàng ta rời đi.