Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 445.1
Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:24:51
Lượt xem: 1
Đã đặt báo thức để dự giảng đúng giờ xong, Bách Hợp dồn tâm trí vào việc luyện công, không biết có phải không nhưng cô cảm thấy mấy lần gần đây nhiệm vụ làm đều khá may mắn, giống như là thân thể nguyên chủ đều vô cùng thích hợp luyện võ. Hiện tại cô đang luyện một vòng Tinh thần luyện thể thuật, đồng thời bổ sung Cửu Dương Chân Kinh, so với việc tu luyện trước kia hiệu quả tốt hơn nhiều. Lúc vừa mới hoàn tất động tác cuối cùng của thuật Tinh thần luyện thể, Bách Hợp còn chưa kịp để cho nội lực đang vận hành trong cơ thể dừng lại thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh mềm mại: “Tiểu Hợp, tại sao cô lại đuổi em Chiếu Nam ra khỏi lớp? Hơn nữa A Ngao đi đâu vậy? Sáng nay cậu ta không đi học!”.
Bình thường văn phòng của Bách Hợp chẳng có ai tới hỏi thăm, cũng không có ai đến chưa gõ cửa mà lại xông vào. Bách Hợp thấy có người tiến đến thì hoảng sợ, nội lực trong cơ thể bị ngừng trệ một lúc, nội lực tự động hình thành đang tuần hoàn trong một chốc đột nhiên rối loạn. Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân nhói đau, n.g.ự.c giống như bị người ta đánh, trong cổ họng dấy lên vị ngòn ngọt ngai ngái, một mùi m.á.u tanh trào lên. Nội thương không nghiêm trọng, nhưng chỉ trong nháy mắt đó cô không có lực để đứng lên, ngã ngồi trên mặt đất. Bách Hợp nhắm mắt điều chỉnh lại khí tức trong cơ thể thì tiếng của cô gái ở trong phòng lại vang lên: “Làm sao bây giờ? Tại sao A Ngao không đi học? Còn em Chiếu Nam đã đi đâu rồi?”
Tiếng cồm cộp của giày cao gót va chạm với mặt đất vang lên. Bách Hợp tốn mất vài phút đem nội lực trong cơ thể bình ổn lại, nuốt lại ngụm m.á.u tanh vừa định trào ra khỏi họng. Cô lồm cồm bò dậy, toàn thân mất sức. Vừa mới bưng ly nước lên nhấp giọng, quay lại cô đã thấy một cái đại phiền toái ở trước mặt: Dư Liên Tâm. Bách Hợp hít vào một hơi, gầm nhẹ: “Câm miệng!”.
Cô không nghĩ Dư Liên Tâm sẽ xông vào, vừa nãy cô đã hoảng sợ suýt nữa thì hao mất chân khí. May mắn là lúc này nội lực chưa có gì nên cũng không bị rối loạn quá nhiều, nhưng mà cảm tình với Dư Liên Tâm chẳng có mấy nên Bách Hợp đối với cô ta chính là thái độ chán ghét vô cùng, sắc mặt không hề tốt tí nào: “Cô giáo Dư cũng tự mình xin nghỉ. Nên Chúc Ngao không đi học có cái gì kỳ lạ nhỉ? Huống chi chân là chân của Tần Chiếu Nam, cậu ta đi đâu làm sao tôi biết?”
Gần đây Dư Liên Tâm hay đi cùng ba vị vương tử, nhưng trước đó mặc dù Chúc Bách Hợp không biết rõ quan hệ tay bốn của cô ta cùng bọn người Tiêu Tễ nhưng mà cũng có chút ghét cô ta. Hơn nữa gần đây vì chuyện của Chúc Ngao, nên trong tình huống tại thế giới này chính là Chúc Bách Hợp nói chuyện với Dư Liên Tâm sẽ dùng cái giọng điệu cổ quái, thái độ không hề tốt tí nào. Nhưng mà hết lần này tới lần khác Dư Liên Tâm lại tỏ vẻ thánh mẫu bao dung mọi thứ, đem thái độ ác liệt của Chúc Bách Hợp áp chế. Mặc dù thế mỗi lần nói chuyện đều mang cái vẻ mặt cô vợ nhỏ bị khi dễ, nhưng sau đấy lại giống như nước mắt chảy hết rồi bỏ qua chúng ta tiếp tục cùng tiến bước. Nếu như không phải về sau ai cũng biết về việc Dư Liên Tâm bị ba vị vương tử bao dưỡng, hơn nữa Dư Liên Tâm “vừa mới” biết việc này là Chúc Bách Hợp truyền tin đi, thì chắc hai người cũng còn chưa chính thức trở mặt đâu. Lúc này mọi việc chưa xảy ra, thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Bách Hợp thì Dư Liên Tâm lại đỏ vành mắt, cúi thấp đầu chảy hai giọt nước mắt rồi lại ngẩng đầu lên: “Tiểu Hợp, gần đây tôi làm gì khiến cô giận tôi ư?”.
Giọng nói của Dư Liên Tâm vừa nhẹ vừa nhỏ, giống như cô vợ nhỏ bị khinh bỉ ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, lại có dáng vẻ của con nai con đang run sợ, lông mi run nhẹ, cô ta vừa mở cửa phòng Bách Hợp nhưng cũng không đóng lại, nên tình cảnh bên trong người ngoài nhìn thấy hết. Cô ta ôm bụng, giống như tình cảnh phạm sai lầm gì đó nhưng thành công khiến mấy giáo viên ở bên ngoài chú ý tới. Gần đây Dư Liên Tâm thay đổi không ít, bỏ đi cái kính đen khó coi đen thùi trên mặt, mái tóc che trán cũng đã có thợ cắt sửa qua, đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra hết. Quần áo mặc trên người giá trị xa xỉ, xem qua cũng biết là hàng thiết kế nổi tiếng, đem những ưu điểm lâu nay bị che giấu dưới bộ quần áo rộng thùng thình lộ ra hết. Kỳ thực đây mới là nguyên nhân Chúc Ngao thích cô ta, cách ăn mặc này khiến Dư Liên Tâm giống một thiếu nữ mười mấy tuổi, căn bản chả ai biết cô ta đã hơn hai mươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-445-1.html.]
“Có chuyện gì à?” – Bách Hợp nhìn cô ta. Thân hình mảnh khảnh của Dư Liên Tâm run run, dựa cả người vào tường, giọng yếu ớt: “Tiểu Hợp…..Tôi, tôi muốn hỏi, A Ngao ….”. Cô ta vĩnh viễn chỉ biết trưng cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này ra ngoài. Rõ ràng trong lòng không thích Chúc Ngao, nhưng lại năm lần bảy lượt kêu tên Chúc Ngao, rồi thân thân mật mật gọi A Ngao. Mặc dù Bách Hợp chẳng có chút cảm tình gì với Chúc Ngao, nhưng thấy Dư Liên Tâm dùng thái độ mập mờ quyến rũ người khác, khiến họ ái mộ nhưng mồm lúc nào cũng kêu hai người là bạn bè thì Bách Hợp lại càng chẳng có cảm tình. Dư Liên Tâm và Chúc Ngao vốn là quan hệ thầy trò, bạn bè cái gì cơ chứ? Lúc này Chúc Ngao đã thổ lộ với cô ta rồi bị cự tuyệt, Dư Liên Tâm đã từng nói qua hai người sẽ là bạn, cho nên Chúc Ngao thực sự coi cô ta là bạn cho nên khiến Chúc Ngao càng lúc lún càng sâu, gián tiếp tạo nên bi kịch của Chúc Bách Hợp.
“Cô giáo Dư nếu muốn thì gọi điện cho cậu ta, tôi tin là nhanh hơn rất nhiều so với việc cô đứng đây hỏi tôi” – Mặt Bách Hợp không biểu tình, nhìn bộ dáng thỏ con sợ hãi của Dư Liên Tâm, bèn buông lời: “Còn chuyện gì không?”
Lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Bách Hợp, Dư Liên Tâm vô ý thức nuốt nước bọt, lại ưỡn n.g.ự.c thẳng tắp tỏ vẻ cứng rắn: “Tôi, tôi còn muốn hỏi nữa. Tiểu Hợp, vì sao cô lại đuổi học sinh Chiếu Nam ra khỏi lớp…”. Không biết có phải do bảo vệ học trò của mình, Dư Liên Tâm lúc đầu đang có bộ dạng cô vợ nhỏ bị khinh bỉ, qua một lúc lại bắt đầu khí thế hùng dũng mà hỏi tới tấp. Nếu nguyên bản Chúc Bách Hợp sẽ tranh luận cùng Dư Liên Tâm, sau đó sẽ bị cô ta lôi ra một đống đạo lý khiến Chúc Bách Hợp tức điên. Nhưng mà Bách Hợp chẳng thèm tranh luận cùng Dư Liên Tâm, nhân lúc cô ta còn đang nói một đống lớn những cái lý do gì gì đó, thì Bách Hợp quay người đem s.ú.n.g ngắn thu được của Tần Chiếu Nam ở tiết học trước giờ trưa bỏ vào tay Dư Liên Tâm. Miệng đang ra rả những lời nói kiểu mẫu gương sáng cho chúng bạn các thứ, Dư Liên Tâm đột nhiên thấy khẩu s.ú.n.g ngắn đang nằm trên tay cô ta. Không biết do sợ hãi quá, hay do hôm qua bị ba vị vương tử giày vò quá ác, cô ta mềm nhũn hai chân, cả người dựa hẳn vào tường vẻ mặt hoảng sợ nhìn Bách Hợp, đôi mắt vằn tơ m.á.u nhỏ. Cuối cùng người cô ta mềm nhũn trượt theo vách tường xuống, váy liền vốn ngắn bị động tác này mà xốc lên, lộ ra đồ lót màu tím.
Dư Liên Tâm đối mặt cùng Tần Chiếu Nam hung ác còn có thể giáo huấn thẳng thừng, thế nào nhìn thấy s.ú.n.g ngắn lại ngất? Bách Hợp ngẩn ngơ, mấy giáo viên đứng ngoài xem trò vui giật nảy mình, cuống quýt đi qua: “Cô ấy làm sao vậy?”. Một đám người mồm năm miệng mười thảo luận, nhưng chẳng ai thèm đỡ lấy Dư Liên Tâm đang nằm ngất trên đất. Bách Hợp đem s.ú.n.g trong tay đặt lên bàn. Mặc kệ Dư Liên Tâm có tỉnh hay không, Bách Hợp liền kéo cô ta đem ra ngoài phòng làm việc rồi mặc kệ. Cô cũng không gọi điện báo cấp cứu hay đưa cô ta đi bệnh viện, cuối cùng lại còn gật đầu với mọi người đang nghi hoặc chẳng hiểu gì, sau đó Bách Hợp đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Một đám người vừa mới hoảng sợ xong lại thấy cửa phòng đóng lại, mà Dư Liên Tâm đang ngoẹo đầu ngất dựa bờ tường hành lang, mấy vị giáo viên ngày thường mắt cao hơn đầu bèn im lặng nhìn nhau, rồi im lặng tản đi sau khi đã xác định Dư Liên Tâm không bị sao cả.
Bách Hợp về phòng, nhìn đồng hồ thấy còn hai giờ nữa là tới giờ giảng buổi chiều. Bởi thế cô tiếp tục luyện các chiêu thức của Tinh thần luyện thể thuật một lần nữa. Vừa mới bị Dư Liên Tâm quấy rầy suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma, nội lực mặc dù bị cô cưỡng chế mới bình tĩnh, nếu không điều hòa lại thì cô sẽ cảm thấy khó chịu rất nhiều. Vì sợ phát sinh tình huống bị quấy rầy như Dư Liên Tâm vừa rồi, Bách Hợp khóa luôn cả cửa ban công. Hai giờ sau, nội lực trong cơ thể vận hành rất chậm rãi được vài vòng, khiến cho cảm giác đau đớn toàn thân của Bách Hợp chậm rãi tan đi. Đợi đến lúc Bách Hợp mở cửa phòng mình đã thấy đám người tốp năm tốp ba tụ lại quanh cái bàn, mọi người đều nhìn Bách Hợp. Nữ giáo viên buổi sáng chủ động chào hỏi Bách Hợp đang nhìn cô với vẻ mặt vừa đồng tình vừa giận dữ. Một lúc sau, cô ta đứng dậy nói nhỏ vào tai Bách Hợp hai chữ: “Coi chừng”.