Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 446: Nữ phụ ngốc nghếch muốn xoay người rồi (6)
Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:25:22
Lượt xem: 1
Bởi vì có người tốt bụng đưa về, nên Bách Hợp trở lại nhà họ Chúc rất nhanh. Lúc cô gõ cửa, cửa thoáng cái đã mở ra, lộ ra khuôn mặt âm u sưng xỉa của Chúc Ngao. Vừa thấy Bách Hợp, Chúc Ngao đã tỏ vẻ vô cùng tức giận. Cậu ta vốn khá đẹp trai, bây giờ hơi biến dạng, sống mũi sưng đỏ tím bầm, chứng tỏ một đạp hôm trước của Bách Hợp không nhè. Lúc này bản mặt của cậu ta sưng lên, thấy Bách Hợp thì bột phát lửa giận không kiềm chế, lại thêm vài phần oán hận: “Chị còn dám về nhà à?”. Cậu ta nói xong còn định khóa cửa lại, nhưng không biết nghĩ thế nào lại mở cửa ra: “Chị làm gì Liên Tâm rồi?”. Vừa nói lời này xong, cậu ta lại đ.ấ.m một tay lên cửa, một tay chỉ thẳng vào mặt Bách Hợp, giọng nói tức giận: “Hôm qua chị làm gì cô ấy, vì sao cô ấy không nghe điện thoại của tôi?”
Chúc Bách Hợp cái gì cũng chưa làm, Dư Liên Tâm không tiếp điện thoại của Chúc Ngao chỉ đơn giản vì cô ta không nhận được điện thoại. Chỉ có Chúc Ngao cố chấp cho rằng Chúc Bách Hợp đã làm gì Dư Liên Tâm, mà bởi vì lần trước đã cãi nhau to một lần, Chúc Ngao còn tát Chúc Bách Hợp nên từ đó về sau hai chị em triệt để trở mặt thành thù.
Bách Hợp vốn ở trường gặp một đứa tâm thần tên là Tần Chiếu Nam, về tới nhà còn gặp một tên thần kinh không bình thường là Chúc Ngao gào gào thét thét. Sắc mặt cô không thể tốt hơn được nữa, gạt cái tay đang chỉ thẳng vào mặt mình ra mà mỉa mai: “Đừng có chỉ trỏ vào mặt chị, sự tình giữa cậu với Dư Liên Tâm chị đây không quản”. Lời này vừa dứt, Chúc Ngao giống như bị chọc giận suýt nữa thì nhảy dựng lên, lớn giọng hét: “Chị có tư cách gì quản tôi? Chị có phải mẹ tôi không? Ỷ vào việc dùng mấy đồng tiền dơ bẩn chu cấp đã muốn quản tôi á? Tôi thiếu nợ chị bao nhiêu? Tôi trả lại cho chị!”. Cậu ta vừa nói vừa lấy ví tiền trên người đáp vào người Bách Hợp: “Sau này tự ôm tiền của chị mà sống, đừng có quản việc đâu đâu nữa”.
Túi xách mất đi cho tới giờ Bách Hợp chả có xu nào trong người. Cô thậm chí còn chưa kịp báo mất giấy tờ nữa cơ, mà thời gian trả lương còn vài ngày nữa. Lúc Chúc Ngao ném túi tiền tới, Bách Hợp giơ tay bắt theo bản năng, mở ra xem bên trong thì thấy có gần ngàn khối tiền. Nhà họ Chúc chẳng phải gia đình đại phú đại quý, nhưng mà Chúc Ngao từ nhỏ tới lớn không thiếu chính là tiền tiêu vặt. Có yêu cầu gì ba Chúc mẹ Chúc rồi chị gái đều là cứ xin là cho. Học sinh trung học gì mà tiền trên người còn nhiều hơn của Bách Hợp, thế mà cậu ta còn mở miệng không biết xấu hổ nói Chúc Bách Hợp tham hư vinh.
Rút tiền trong ví Chúc Ngao bỏ vào túi mình, Bách Hợp ném cái xác ví vào thùng rác nằm trên hành lang cách đó không xa. Hành động này của cô khiến cho kẻ bị kích động vạn phần Chúc Ngao trong chớp mắt bị cái gì đó kích thích, tức giận giơ tay định đ.ấ.m Bách Hợp. Sắc mặt Bách Hợp trầm xuống, nghiêng đầu lệch sang một bên tránh được cú đ.ấ.m của cậu ta, khiến cho Chúc Ngao mất đà không kịp thăng bằng mà lảo đảo về phía trước hai bước. Nhân lúc này Bách Hợp giơ chân đạp lên đầu gối của Chúc Ngao. Bị đau bất ngờ, Chúc Ngao mềm nhũn người quỳ rạp xuống đất. Lúc này Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền tát cho cậu ta một bạt tai: “Về sau dám động chân động tay, chị đánh c.h.ế.t mày”.
Ăn một tát này Chúc Ngao không đau mặt, nhưng lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm, liều mạng giãy dụa vùng vẫy. Động tĩnh ngoài này khiến cho ba Chúc mẹ Chúc đang xem tivi trong phòng nghe được, liền cuống quýt đi ra. Thấy Bách Hợp đang đè Chúc Ngao trên mặt đắt, liền vội vàng khuyên can: “Làm sao vậy? Đang êm đẹp tự nhiên lại gây gổ?”
Bị cha mẹ nhìn thấy bộ dạng ăn đòn của mình, Chúc Ngao cảm thấy khó chịu vô cùng. Không biết lấy sức ở đâu, cậu ta cố nén đau đơn bò lên phía trước, đứng dậy được liền đẩy mẹ Chúc đang giúp đỡ mình ra. Mẹ Chúc bị cậu ta đẩy lảo đảo dựa vào tường. Chúc Ngao mới chỉ vào mẹ Chúc mà nói: “Chị ta đánh tôi. Các người thấy đấy, tôi không có người chị như vậy. Cái nhà này, có chị ta thì không có tôi. Các người sinh ra chị ta còn nuôi tôi lớn làm cái gì?” (Lời edit: thằng vô ơn)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-446-nu-phu-ngoc-nghech-muon-xoay-nguoi-roi-6.html.]
“Tiểu Hợp là chị ruột con, hai chị em có gì mà không từ từ bình tĩnh nói được? Chị con đối xử với con tốt thế nào hả? Con muốn vào học tại trường quý tộc, chị con bỏ tiền tiết kiệm của mình nộp học phí cho con…” – ba Chúc kéo tay con trai, hi vọng cậu ta tỉnh táo hơn một tí. Ai ngờ Chúc Ngao đang nổi giận lôi đình, nghe được chữ “tiền” liền vặc lại: “Tôi không thèm đồng tiền dơ bẩn của chị ta. Tôi không học nữa, trả tiền cho chị ta, từ nay hai bên không thiếu nợ nhau”.
“Hai bên không thiếu nợ nhau nữa? Da mặt mày dày tới mức nào mà dám phun ra lời như vậy?” – Bách Hợp cười lạnh, xoa bàn tay đang nóng rát vừa mới tát Chúc Ngao mà nói: “Lúc trước đứa nào nhỏ giọng kỳ kèo xin từng đồng tiền dơ bẩn của chị mày? Hiện tại lại còn ngại nó bẩn? Lúc mày dùng tiền đó sao không thấy mày kêu nó thối?” – Bách Hợp nói những câu này giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Chúc Ngao bắt đầu phát điên, quơ tay đòi đánh Bách Hợp. Ba Chúc mẹ Chúc ở giữa can ngăn, Chúc Ngao không thèm để ý, “Bốp~” một tiếng đã thấy tát lên mặt mẹ Chúc. Biến cố này khiến cho mấy người ngẩn ra, hàng xóm chung quanh nghe tiếng va chạm cũng nhao nhao mở cửa. Chúc Ngao tát mẹ Chúc, lại thấy mẹ Chúc nhìn mình ánh mắt không thể tin. Cậu ta chột dạ trong mắt, nhưng miệng vẫn còn già mồm cãi láo: “Là các người ép tôi. Tôi muốn đánh chị ta, ai bảo mẹ ở bên cạnh can ngăn?”. Nói xong lời này cậu ta liền quay người chạy xuống lầu. Mỗi lần gây ra họa gì, Chúc Ngao lại dùng chiêu này. Bách Hợp muốn giơ tay tóm cậu ta, nhưng mẹ Chúc lại kéo cô lại, sốt ruột nói: “Mau đi xem một chút, em trai con tuổi nhỏ, lời nói vô tâm, con đừng so đo cùng với nó”
Cái tát của Chúc Ngao không hề nhẹ, khóe miệng mẹ Chúc đều đã lâm râm máu, trên mặt xuất hiện dấu tay. Bách Hợp kéo bà vào nhà: “Nó lớn thế rồi, sao phải đi xem? Có chân chạy đi thì có chân chạy về”.
Vốn Bách Hợp chỉ nói lời vô tâm, người nhà họ Chúc không để trong lòng. Mẹ Chúc gọi điện cho Chúc Ngao nhưng không thấy cậu ta bắt máy, cứ tưởng cậu ta đang nổi nóng, chờ hết giận sẽ gọi điện về. Dù sao hôm nay cậu ta ầm ĩ hư đốn quá, mẹ mình mà cũng dám xuống tay, ba Chúc cũng muốn cho cậu ta một bài học. Ai ngờ hơn nửa tiếng sau lại nhận điện thoại của bệnh viện, thông báo Chúc Ngao bị tai nạn xe cộ. Cả nhà cuống quýt lái xe đến viện, lúc này Chúc Ngao đã bị đưa vào phòng giải phẫu. Một bác sĩ nam trung niên đeo kính mắt đang đứng giải thích qua về tình trạng của Chúc Ngao: “Cậu ta sang đường lúc đèn cho người đi bộ đang đỏ cho nên bị một chiếc xe con đụng phải. Đã chụp X-quang rồi, ông bà nhìn xem”.
Chúc Ngao hôm nay sau khi ra khỏi cửa liền dự định đi tìm Dư Liên Tâm, nhưng mà nghĩ tới ví tiền bị ném cho Chúc Bách Hợp nên đi bộ, không ngờ bị xe đụng. Tài xế kia cũng may rất có trách nhiệm, không bỏ trốn mà xuống xe gọi cấp cứu và báo động. Mẹ Chúc ngồi khóc ở một bên.
Y tá đã cầm tờ đơn cùng đồ vật của Chúc Ngao tới giục Chúc gia cùng tài xế kia đi nộp phí phẫu thuật. Bách Hợp lúc này chỉ có hơn một ngàn khối lấy từ chỗ Chúc Ngao. Mà dùng tiền cho Chúc Ngao là hành động mà cô ngàn không muốn, vạn không muốn. Vì vậy cô không đứng lên, chỉ đơn giản đưa tay nhận đồ vật từ tay y tá. Đó là một cái túi trong suốt, bên trong là thắt lưng, điện thoại cùng bật lửa các loại vật dụng của Chúc Ngao. Cái khác chính là giấy khám sức khỏe của Chúc Ngao. Bách Hợp cầm điện thoại lên xem, trên danh bạ gọi đi đều là gọi cho Dư Liên Tâm, tiếc rằng một cú cô ta cũng không tiếp. Còn lại chính là bạn bè giao du của Chúc Ngao. Tin nhắn gần đây đang có một tin nhắn dang dở chưa gửi đi, phần đầu hỏi Dư Liên Tâm vì sao không nghe máy, có phải vì Chúc Bách Hợp bắt nạt hay không vân vân. Đoán chừng lúc đó do Chúc Ngao chúi mặt vào điện thoại nên không để ý đèn đỏ đã sáng lên, nên mới có tai nạn hôm nay.
Nhìn điện thoại hả hê, Bách Hợp bỏ nó vào trong túi, cuối cùng chú ý tới danh sách kiểm tra sức khỏe, ngoại trừ bên trên có thông báo tình huống hiện tại của Chúc Ngao, thì trong đó có một mục chỉ mới nhìn thoáng qua đã khiến Bách Hợp trợn mắt. Không biết có phải do vị tài xế kia đã thanh toán một phần tiền hay không, mà bệnh viện làm kiểm tra toàn thân cho Chúc Ngao, trong đó kể cả là xác định nhóm máu. Trên tờ đơn xác nhận nhóm m.á.u của Chúc Ngao là nhóm m.á.u B.