Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 63.1

Cập nhật lúc: 2024-10-17 12:22:13
Lượt xem: 19

Thiếu niên bị nàng cãi lại một câu giọng điệu không tốt lắm nhưng không chỉ không trở mặt mà ngược lại còn có chút cao hứng: “Ta tên là Dung Ly, ngươi đang tức giận sao?”

“Ngươi đang ở đây nói nhảm sao?” Mặc dù biết rõ thiếu niên tên Dung Ly trước mắt này hết sức nguy hiểm nhưng Bách Hợp vẫn chưa nhịn được, vừa trả lời một câu Dung Ly liền nghiêng đầu, hắn lộ ra vẻ đẹp đẽ có vài phần làm trong lòng người phát rét, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở ra một nụ cười ngây thơ như trẻ nhỏ: “Thì ra đây chính là nói nhảm, đây chính là tức giận, vậy thì ta cũng tức giận!” Khuôn mặt hắn vừa rồi còn cười cười, nói nói thế nhưng thoáng cái sắc mặt liền âm trầm xuống, mắt lộ ra vẻ lành lạnh có vài phần căn bản không giống với con người khiến cho Bách Hợp bị dọa sợ đến có chút c.h.ế.t lặng, lại có chút không biết phải làm sao.

Nàng chưa từng thấy loại người nói trở mặt là lập tức trở mặt luôn, trong lúc nhất thời có chút thẫn thờ. Trên mặt Dung Ly lộ ra vẻ mặt coi mạng người như cỏ rác nhưng trong nháy mắt hắn lại nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh âm trầm, trắng như tuyết:

“Là như vậy phải không?”

Đôi môi Bách Hợp giật giật, câu nói kia nàng hỏi hắn là để kéo dài thời gian nhưng giờ cũng không thể tiếp tục nói được nữa. Nàng biết Dung Ly ở trước mắt mặc dù đang cùng nàng nói chuyện nhưng tính cách người này thoạt nhìn âm tình bất định, vui buồn cũng không dễ dàng nắm bắt, xem chừng bộ dạng của hắn thì việc g.i.ế.c người cũng không khó khăn gì nhiều. Đối với những người quan tâm đến thị phi thì việc g.i.ế.c người đối với hắn là một loại hành hạ tâm lí, có thể cùng người như vậy nói chuyện, thuyết phục. Sợ nhất  là cái loại người này không quan tâm thị phi, đối với hắn thì g.i.ế.c người cũng tự nhiên giống như hô hấp vậy. Bách Hợp có dự cảm Dung Ly này chính là loại người cực kỳ nguy hiểm.

“Là thế này phải không?” Dung Ly lại hỏi một câu, sắc mặt hắn liền trầm xuống. Bách Hợp thấy đầu ngón tay hắn giật giật, theo bản năng đưa tay ra phía sau: “Ngươi muốn làm gì?” Thấy bộ dạng của nàng cùng  với vẻ mặt cảnh giác, dường như Dung Ly phát hiện ra điều gì thú vị, theo bản năng tiến lại gần nàng. Bách Hợp thần xui quỷ khiến thế nào lại kéo lại cổ áo, lớn tiếng quát lên: “Ta bán nghệ, không bán thân.”

Dung Ly ngẩn người, tiếp theo nở nụ cười, cười đến rung cả người, vừa đứng lên vừa hướng Bách Hợp vẫy vẫy tay. Nàng đành theo ý hắn đứng lên. Dung Ly nhìn mặt nàng thấy gò má có chút đỏ lên liền nhịn cười không được:

“Ngươi thật biết điều, ta cũng không nhẫn tâm g.i.ế.c ngươi.” Người này giống như người bị bệnh thần kinh, lúc thế này, lúc thế khác. Bách Hợp hoải nghi hắn giả thần giả quỷ trêu mình, giận đến sắc mặt tái xanh.

Trên mặt đất, Hoàng Mạn Nhi vùng vẫy hai cái, không biết có phải huyết chú kia vì nguyên nhân thân thể Bách Hợp có vấn đề mà chưa thể hoàn toàn chế trụ được nàng ta. Dung Ly gõ gõ ngón tay, Hoàng Mạn Nhi một âm thanh cũng không phát ra, cả người liền hóa thành một làn khói xanh, gió thổi qua thì đến bóng dáng cũng không còn.

Hành động này càng làm cho mặt Bách Hợp cắt không còn giọt máu, Dung Ly muốn đi vào phía bên trong màn sương đen. Bách Hợp thấy bốn phía sương đen bao phủ ngày càng dầy, hướng mấy người Đào Nhiên Hưng rời đi giờ đã không còn nhìn thấy. Trong lòng nàng có chút sợ hãi, định chạy ai ngờ chân vừa động liền đi về hướng ngược lại. Qua một chút thời gian, bóng dáng Dung Ly đã xuất hiện trong mắt Bách Hợp, nàng không tự chủ được đi về hướng màn sương đen, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy bóng lưng Dung Ly vội vàng hô:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-63-1.html.]

“Không nên đi, bên trong có nguy hiểm.”

Tiếng của Dung Ly dường như hàm chứa nụ cười nhưng lắng nghe kỹ lại lạnh băng giống như không có chút cảm xúc nào: “Chỗ nguy hiểm? Ngươi đang sợ? Gọi ta Dung Ly.”

Bách Hợp quả thật có chút sợ nhưng cảm giác nàng bị khống chế càng làm cho nàng thấy không thoải mái. Nàng không cần đoán cũng biết là Dung Ly giở trò quỷ, cau mày liền nói:

“Trước tiên ngươi hãy thả ta ra, có phải là ngươi làm hay không? Ta không muốn đi tới đó, ngươi hãy thả ta đi. Nơi này hết sức nguy hiểm, so ra thì hai người chúng ta cùng vào so với mình ngươi vào tốt hơn, ngộ nhỡ có gặp phải chuyện gì cũng có sự phối hợp.”

“Phối hợp? Hai người?” Dung Ly liền bật cười, lúc hắn ngừng lại thì đợi Bách Hợp đi tới đằng trước hắn mới đi phía sau Bách Hợp, cứ như vậy liến biến thành Bách Hợp đi giật lùi mà Dung Ly cũng đối mặt với nàng.

Cảm giác phía sau lưng không có ai lại càng không tốt. Phía trước sương mù ngày càng đậm, không thể mở to mắt phía sau lưng, trước mặt lại là gương mặt tuấn mỹ không giống con người của Dung Ly, cảm giác cái gì cũng không biết này dọa người nhất, Bách Hợp suýt nữa khóc lên:

“Dung Ly, trước tiên ngươi đừng như vậy, ta không muốn đi giật lùi.”

“Tại sao lại không muốn?” Tiếng nói của Bách Hợp vừa dứt, Dung Ly liền nhíu mày lại, vẫy vẫy tay. Quả nhiên nàng ngừng lại sau đó xoay người về phía trước, vẫn không tự chủ được nhưng người đi giật lùi lại trở thành Dung Ly: “Nhìn ngươi như vậy không phải là rất tốt sao? Tại sao người phàm ngu xuẩn luôn có nhiều lý do như vậy?” Hắn nói xong không thể giải thích được. Trong lòng Bách Hợp tức giận không nhịn được:

“Người phàm ngu xuẩn? Ngươi không phải là người sao? Huống chi đâu có nhiều tại sao như vậy, ta chính là không muốn thôi.”

Dung Ly thở dài một tiếng: Ngươi nói rất đúng, ta muốn làm người.”

“Ngươi có bị bệnh không?” Lúc này cảm giác thân thể không thể khống chế hết sức không tốt khiến cho Bách Hợp cũng dần trở nên có chút không bình tĩnh, khẩu khí cũng ác liệt theo: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta muốn về nhà, ngươi lúc đó đã làm gì ta? Hiện tại cánh tay của ta không thể nhúc nhích được nữa.” Hai ngày nay cánh tay khác thường cũng tình cảnh cổ quái hiện nay khiến cho tâm tình Bách Hợp hết sức khó chịu. Không biết có phải sau khi chịu kinh sợ quá độ khiến tính tình của nàng trở nên dữ dội hơn, biết không thể chọc giận Dung Ly trước mắt nhưng nàng vẫn khống chế không được: “Hãy thả ta ra, ta muốn trở về nhà.”

Loading...