Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 73.1
Cập nhật lúc: 2024-10-17 17:40:24
Lượt xem: 25
“Nghĩ chuẩn rồi, ý là nói, sau này khi cô nhìn thấy Thánh nữ, nếu không liên quan đến nhiệm vụ của cô thì chạy xa một chút.” Chàng trai lúc này thật sự nở nụ cười, khóe miệng anh ta nhếch lên, trong đôi mắt phượng dài nhỏ lấp lánh tinh quang, mí mắt Bách Hợp giật giật, khóe miệng hơi run run, trầm lặng đến độ rốt cuộc nói không lên lời.
“Muốn tiếp tục tiến hành nhiệm vụ không?” Đang nhẹ nhàng nở nụ cười, trong nháy mắt người con trai lại thu hồi tươi cười, biến thành bộ dạng khuôn mặt không chút thay đổi ở phía trước, Bách Hợp nghĩ đến cái chúc phúc kia, trong lòng cũng có phần xấu hổ, vội vã gật đầu không ngừng: “Tôi muốn tiến hành Chúc phúc.” Cô nói xong lời này, vô ý nhìn thấy ý cười không kiềm chế được trên gương mặt người con trai, vội than hai tiếng: “A ôi, tôi muốn tiến hành nhiệm vụ.”
“Được.” Tiếng cười từ trong miệng anh ta truyền ra, Bách Hợp không dám nhìn mặt của anh ta nữa, chỉ thấy tay áo anh ta vung lên, thân thể Bách Hợp không khỏi tự do nhẹ nhàng bay lên theo, sau một cơn đầu nặng chân nhẹ, trong lòng ghê tởm đến độ muốn ọe, bên cạnh âm thanh của một người nam nhân còn đang khóc lóc kêu gào: “Kim Liên, cố chịu chút nữa, cầu xin nàng cố chịu thêm chút nữa đi, ta sai rồi.”
Bách Hợp vừa nghe thấy tiếng nói này, cũng không biết là chịu ảnh hưởng bản năng của thân thể hay vẫn là bởi do truyền tống của nhiệm vụ, trong lòng nàng phản xạ trào ra một trận ghê tởm với buồn nôn, chưa kịp nhìn nội dung vở kịch truyền đến trong đầu, đã một tay đem đôi tay trước mặt đẩy ra, chỉ nghe thấy một tiếng ‘choang’, tiếng bát rơi xuống đất thanh thúy vang lên, nam nhân vừa mới khóc lóc cầu xin kia liền rên lên một tiếng, nàng vừa mở mắt ra, còn chưa thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đầu một người nam nhân, thì trong lòng đã dời núi lấp biển, ‘ụa’ một tiếng liền nôn ra.
Vừa nôn ra liền giống tín hiệu, không thể kiềm chế được, thẳng đến khi đem mọi thứ trong dạ dày ói ra sạch sẽ, thêm cả mật cũng muốn ói ra, sau cùng miệng cũng có vị đắng của mật, lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút. Trong lòng tuy rằng thoải mái, nhưng người lại choáng váng cực kỳ, nam nhân kia leo lên trên giường, cố hết sức vươn hai cái cánh tay gầy gò đem nàng vịn dậy, khiến cho nàng nằm thoải mái hơn, mới lấy tay áo giúp nàng lau lau cái trán, nhỏ giọng cười xòa hỏi: “Kim Liên, nàng đã đỡ hơn chưa?”
Bách Hợp vừa nghe thấy hai chữ Kim Liên, đã nhịn không được muốn cười: “Kim Liên? Ta còn họ Phan đấy.” Nàng không thấy rõ diện mạo chính xác của người nam nhân trước mắt này, chỉ phản xạ trả lời, mỗi khi nói một câu liền thở dốc vài tiếng, trong miệng một cơn mùi vị chua thối, khiến nàng cảm thấy thật sự rất là khó chịu, suýt nữa lại muốn nôn ra, nam nhân kia cũng không để ý, hình như thấy nàng khó chịu cực kỳ, vội giúp nàng lau miệng, lại run run cầu xin: “Ta giúp nàng lấy ít nước để súc miệng, Kim Liên, nàng đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, nếu nàng thật sự không muốn vì ta sinh con trai, thì không cần sinh nữa.”
Hắn nói xong, liền thất hồn lạc phách đi ra ngoài. Trong phòng im lặng lại, trong đầu Bách Hợp lại từng đợt đau nhức, nội dung vở kịch lại tràn vào, khối thân thể này của nàng hình như hơi yếu ớt, lúc này lại cảm thấy có người đem đầu của nàng nâng lên, đút nước cho nàng, nhìn thấy bộ dạng không mở miệng của nàng, cũng không biết dùng cách gì, trong miệng của nàng đã cảm thấy một trận sảng khoái, nhưng lại khó chịu cực kỳ, theo phản xạ lại ói nước ra, khiến quần áo đều ướt hết, người nọ hình như thấy nàng có phần không thoải mái, lại lấy cái khăn giúp nàng lau quần áo, tay khó tránh khỏi chạm phải ngực, Bách Hợp phản xạ quay cơ thể đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-73-1.html.]
“Được, được, không chạm vào nàng.” Nàng phát cáu, nam nhân kia cũng không so đo với nàng, ngược lại chắp tay lấy lòng, tuy rằng trong miệng nói không chạm vào nàng, nhưng vẫn di chuyển nàng đến vị trí thoải mái khiến nàng ngủ ngon hơn, lúc này mới ngồi ở bên cạnh phát ngốc.
Sau khi tiếp nhận hết trí nhớ trong đầu, Bách Hợp không nhịn được muốn chửi mẹ nó chứ.
Nàng lúc này đã chẳng quan tâm đầu của mình có đau hay không nữa, lệ rơi đầy mặt quay đầu gọi một tiếng: “Đại lang?”
“A, Kim Liên, nàng gọi ta ư?” Ánh mắt nam nhân ngồi ở bên cạnh nàng kia sáng lên, vội đứng lên, chẳng qua hắn đứng cũng không cao hơn so với ngồi bao nhiêu, Bách Hợp quay lưng về phía hắn, ngay cả bóng của hắn cũng chưa đổ đến trên tường, nhất thời không nhịn được nước mắt lại muốn chảy ra.
Cũng không biết có phải đã đắc tội với nam nhân trong Tinh Không hay không, ngay cả đạo sĩ nàng đều đã làm, lần trước gặp được nữ nhân thích mình, lần này ngược lại, trực tiếp biến thành Phan Kim Liên, cái nàng Phan Kim Liên nổi tiếng dâm phụ đệ nhất bị người phỉ nhổ bị người chửi rủa kia trong Anh hùng Lương Sơn, gả cho Võ Đại Lang, trượng phu là một người thân hình ngũ đoản(3), cuối cùng bởi vì phong lưu khoái hoạt mà hại c.h.ế.t trượng phu, lại bị Võ Tòng em trai của chồng có thể đánh c.h.ế.t con hổ già g.i.ế.c chết, đang sống sờ sờ thì bị moi tim!
Nguời và chân tay đều ngắn
Nội dung vở kịch này e rằng chỉ cần là người trong nước, thì không có chuyện không biết, trong mắt Bách Hợp hàm chứa lệ nóng, thử thăm dò gọi Võ Đại Lang một câu, sau khi nghe hắn trả lời xong, chỉ cảm thấy trước mắt tối thui.
Trong trí nhớ nguyên chủ truyền đến chỉ toàn không cam lòng, có không cam lòng Võ Tòng vắng vẻ mình, chướng mắt mình, cuối cùng còn oán hận g.i.ế.c mình, cũng có bực bội và căm hận bởi vì dung mạo của mình xinh đẹp như thế, cuối cùng lại gả cho Võ Đại Lang, cũng có oán hận cùng một loại tình cảm ỷ lại bệnh hoạn sau khi qua lại với Tây Môn đại quan nhân, Bách Hợp trong lúc nhất thời n.g.ự.c buồn phiền đến nói không lên lời, cứ thở dài không ngừng.