Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 92: Cô gái làm dự bị (3)

Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:34:46
Lượt xem: 9

Bách Hợp vừa thốt lời này ra, mẹ Lục còn chưa kịp trả lời, cha Lục liền không nhịn được quay đầu lại. Ông chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo dáng dấp nho nhã anh tuấn, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, là loại đàn ông vô cũng dễ tạo thiện cảm với người khác. Nếu như không phải bởi vì con trai bị bệnh mà nghỉ việc thì ông vốn phải là giáo sư của một trường đại học nào đó, trẻ tuổi tài cao. Vào lúc này trong tay ông đang cầm một cây tăm bông thấm nước không ngừng lau trên môi của Lục Chấn Đào. Có thể Bách Hợp cũng mới hôn mê tỉnh dậy nhưng căn bản không ai quan tâm một đứa trẻ mới bảy tuổi như cô có khô miệng hay không.

“Đi học cái gì? Anh của mày bị bệnh đến mức này mà mày còn muốn đi học?” Giọng nói của ông có chút âm trầm. Do kết tinh tình yêu hàng năm bị bệnh nên giữa lông mày ông hình thành dấu vết của một chữ “xuyên” rất sâu, khiến cho người khác cảm giác mệt mỏi. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, bàn tay ẩn dưới tấm chăn trắng nõn nắm chặt lại. Bộ dạng của Lục Chấn Đào lúc này liên quan gì đến cô? Là cô làm hại sao? Chẳng lẽ Lục Chấn Đào bệnh nặng thì liền muốn cô cũng đi theo khóc lóc sao? Đáng tiếc vào lúc này cô căn bản không có năng lực gì, chỉ đành tạm thời im hơi lặng tiếng:

“Cha, con muốn đi học. Anh cả bệnh thành như vậy, con ở nhà cũng không giúp gì được cho anh ấy. Con muốn được đi học, con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ, nếu như thân thể anh ấy có gì ngoài ý muốn thì bất cứ lúc nào con cũng sẽ phối hợp chữa trị.” Thái độ của cô ngoan ngoãn như vậy làm mẹ Lục do dự một chút, nhìn về phía cha Lục.

Thật ra thì lời này của Bách Hợp cũng không sai. Tuổi cô còn nhỏ, cũng không thể nào chăm sóc Lục Chấn Đào được, mà cho dù cô có thể chăm sóc được thì vợ chồng Nhà họ Lục căn bản cũng không thể nào yên tâm giao con trai cho cô chăm sóc. Dẫu sao tuy là người ngoài thấy rằng vợ chồng họ đối xử tốt với con gái nhưng hai vợ chồng họ đã làm gì thì trong lòng họ cũng rõ ràng, chỉ sợ để Bách Hợp lặng lẽ ở nhà đến lúc đó lại làm gì không tốt đối với con trai của mình. Đến lúc đó thì có đánh c.h.ế.t nó cũng không làm được gì.

Tuy nói cha Lục còn có chút bận tâm Bách Hợp muốn đi học là để làm gì nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến nhà mình trong thành phố này cũng rất có danh vọng, địa vị, một đứa bé bảy tuổi sau khi rời khỏi nhà họ Lục thì có thể đi đâu? Dù sao nó cũng không thể bay khỏi lòng bàn tay của mình. Nếu như nó không chịu ngoan ngoãn uống thuốc thì tìm người trông nom là được, còn nếu như nó thật sự có thể nghe lời thì tất cả đều vui mừng rồi. Dù sao để nó ở trong nhà ngây ngô thì cũng vẫn phải cho người đi trông nom nó, thường xuyên lo lắng nó có thể làm điều gì quá khích hay không. Ngược lại, không bằng nhân lúc nó đang mong muốn, để cho nó tới trường đi học, có món đồ an ủi thì nó cũng không đến nỗi làm phản.

Nghĩ tới đây, hai vợ chồng trao đổi nhau một ánh mắt, cha Lục gật đầu với vợ một cái, trên mặt mẹ Lục mới hiện ra một chút nụ cười miễn cưỡng, kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh giường bệnh Bách Hợp:

“Tiểu Hợp, con cũng thấy đấy, cha mẹ tốt với con như vậy, con đi học thì chúng ta cũng không phản đối. Nhưng thuốc kia không thể dừng lại được. Con thử nghĩ mà xem, cha mẹ cho con sinh mạng, nếu như hiện nay cho con nhiều thứ như vậy chẳng lẽ con không phải cảm ơn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-92-co-gai-lam-du-bi-3.html.]

Những năm trước đây bọn họ sẽ dùng ân đức đan thành một tấm lưới thật lớn đem nguyên chủ bủa vây, càng về sau phát hiện vây không được bắt đầu dùng thủ đoạn cưỡng chế. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, trên mặt cũng không lộ ra chút nào, mỉm cười gật đầu:

“Con biết cha mẹ tốt với con. Cha mẹ yên tâm, con sẽ hiểu chuyện.”

Bởi vì nguyên nhân gia đình, cô có một sự thành thục vượt quá tuổi tác nên mẹ Lục cũng không hoài nghi cái gì. Vì thế, chuyện Bách Hợp đi học liền như vậy vui vẻ mà định xuống.

Bởi vì nguyên nhân Bách Hợp phải rút tủy xương, mặc dù có sự ảnh hưởng nhất định tới thân thể nhưng trong thời gian ngắn cũng không nhìn ra. Cô vì vội vã đi học mà rất nhanh liền ra viện. Mà tình huống của Lục Chấn Đào thì nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy nói Lục Bách Hợp đã từng hiến xương tủy cho hắn một lần cũng không có hiện tượng bài xích nhưng vợ chồng Nhà họ Lục quan tâm con trai, thế nào cũng phải chờ tới lúc vượt qua thời kỳ nhất định mới chịu xuất viện. Hai người bọn họ thay phiên nhau ở bệnh viện trông nom con trai, đối với Bách Hợp ngoại trừ việc dặn dò không được ăn thực phẩm rác rưởi, cũng bổ sung nhiều loại đồ vật bên ngoài rồi cho cô ba ngàn tệ để cho cô thuê người nấu cơm, cũng còn thừa tiền đóng học phí sau đó liền mặc kệ cô.

Cứ như vậy đã cho Bách Hợp rất nhiều thời gian. Cô không hề mời người giúp việc, ngược lại ngoại trừ dùng số tiền này mua một chút dược liệu tự nhiên bổ cho thân thể ra thì phần còn lại cô mua thức ăn về tự mình làm cơm.

Tay nghề của cô rất tốt, sau khi có kỹ năng nấu nướng sơ cấp thì mặc dù thân thể này tuổi còn nhỏ nhưng có thể dùng một số nguyên liệu nấu ăn đơn giản cũng có thể làm ra thức ăn thơm ngon, thuận tiện còn có thể tăng cao một chút khả năng nấu nướng, nhất cử lưỡng tiện nên đương nhiên Bách Hợp nguyện ý đi làm. Mẹ Lục trong lúc vô tình phát hiện cô không có mời đầu bếp, lại phát hiên thức ăn cô làm không tệ, bên trong cũng không có gia vị, đồ ăn gì rác rưởi liền yên tâm, sau đó cũng không để ý con gái. Chỉ cần cô có thể theo sự sắp đặt của hai vợ chồng mà làm thì cô muốn tiêu tiền như thế nào vợ chồng nhà họ Lục cũng không để ý.

 

Loading...