[Xuyên Nhanh] Nữ phụ không dễ chọc (2) - Chương 47: Chị gái không dễ chọc. (47)
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:56:01
Lượt xem: 96
Mẹ Điền lập tức thở phào, quay sang định nói với cảnh sát chuyện này không liên quan đến con trai mình để đuổi bọn họ đi, nhưng cảnh sát đã đến tận nơi thì không dễ gì bị lừa. Bọn họ lấy điện thoại ra, lật một bức ảnh chụp màn hình WeChat đưa lên trước mặt Điền Siêu.
“Chúng tôi nhận được thông báo từ Kinh Đại nói rằng có người đang cố tình phát tán tin đồn sai sự thật về sinh viên trong trường. Sau khi điều tra, hai người là Vu và Trần đã mua chuộc nhân viên tạm thời của trường, sau khi thẩm vấn, bọn họ nói là cậu đã chỉ đạo bọn họ làm như vậy, vì vậy phiền cậu đi theo chúng tôi một chuyến.”
Điền Siêu mất một lúc mới hiểu ra, “Không phải, chuyện này không thành công mà?”
Trong khái niệm của cậu ta, tin đồn chỉ loanh quanh trong miệng vài nhân viên tạm thời, miễn cưỡng lan ra ngoài trường cũng không thấy có tác động gì lớn, nói cách khác cũng không gây ảnh hưởng thực sự đến Diêu Dao, sao lại cần báo cảnh sát và muốn đưa cậu ta đi như vậy?
Mẹ Điện nghe vậy liền biết chuyện không ổn, quả nhiên chưa kịp nói gì thì viên cảnh sát đứng đầu đã mặt mày nghiêm túc, “Điền Siêu, tôi cần nhắc nhở cậu rằng, công khai xúc phạm người khác hoặc bịa đặt thông tin để bôi nhọ người khác là hành vi vi phạm pháp luật. Nếu tình tiết không nghiêm trọng thì sẽ bị tạm giữ và phạt tiền, nếu tình tiết nghiêm trọng thì sẽ bị kết án, xin đừng xem thường pháp luật.”
Điền Siêu mới chỉ mười sáu tuổi, dù dựa vào gia đình có tiền mà quen thói không sợ trời không sợ đất, nhưng cậu ta cũng biết làm những chuyện vi phạm pháp luật là không được. Nghe những lời này, cậu ta lập tức hoảng hốt, “Không phải tôi, mà là Dương Tiêu, tôi và đứa con gái đó không có thù oán gì, là Dương Tiêu bảo tôi làm như vậy…”
Chẳng bao lâu sau, Dương Tiêu vừa mới ngủ thì bị mẹ mình gọi video call liên tục đánh thức.
Dương Tiêu khó chịu nói, “Mẹ, có chuyện gì vậy? Giữa đêm khuya mà, sao không đợi con dậy rồi nói?”
Mẹ Dương tức giận đến mức tay cầm điện thoại cũng run rẩy.
Ba mẹ Dương từ trước đến giờ không hòa hợp, cả đời chỉ có hy vọng lớn nhất là con trai, nhưng giờ con trai lại không ra gì, học hành thì kém cỏi, không có gì nổi bật. Lần này tự dưng đề nghị ở lại Mỹ học dự bị để thi đại học, bà ta còn tưởng con trai đã sáng suốt, không ngờ lại vì một đứa con gái, mà còn là người có mẹ và anh trai đang ngồi tù!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc-2/chuong-47-chi-gai-khong-de-choc-47.html.]
Điền Siêu bên đó đã khai hết với cảnh sát, mẹ Dương quay đầu đã biết hết mọi chuyện, lúc này tức giận đến mức như Phật xuất thế thăng thiên, "Đầu óc của con có phải bị lừa đã không vậy, thích một đứa con gái muốn chơi đùa thì mẹ không can thiệp, nhưng con lại quản đến gia đình người ta, còn kéo cả chị kế của người ta vào, lại còn bảo Điền Siêu đưa tay vào Kinh Đại, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy, giống như ba con, lại là tình thánh chuyển thế sao?"
Dương Tiêu từ miệng mẹ mất một lúc mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, càng tỏ ra không kiên nhẫn hơn, “Là nó bắt nạt Điềm Điềm, con dạy dỗ nó có gì sai, con có mất gì đâu, sao mẹ lại căng thẳng như vậy? Kinh Đại có gì ghê gớm?”
Mẹ Dương tức đến mức muốn phun máu, “Kinh Đại không có gì ghê gớm, nhưng con hãy thi vào cho mẹ xem nào, giọng điệu con lớn như vậy, con có biết Kinh Đại đã báo cảnh sát, Điền Siêu đã bị cảnh sát đưa đi rồi không? Nếu không phải con đang ở nước ngoài thì cũng đã bị đưa đi cùng rồi!”
Nghĩ đến cuộc gọi của mẹ Điền vừa rồi, mặt Dương Tiêu trở nên tái mét.
Mỗi bước mỗi xa
“Con có biết mẹ Điền Siêu đã nói gì không? Bà ấy nói phải cho bà ấy một lời giải thích, nếu không xử lý tốt sẽ không xong đâu. Bà ấy vừa mới mắng mẹ một trận, ngay sau đó ba con cũng nhận được cuộc gọi từ ba Điền Siêu, giờ đang tức giận không thôi, bảo bây giờ con phải về ngay!”
Dương Tiêu không bình tĩnh được một chút nào, nhưng nhanh chóng lại không thấy quan trọng, “Con về làm gì, về để bị ông ta mắng à? Mỗi lần đều như vậy, mắng xong rồi vẫn như cũ thôi, ông ta chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ không để ý tới con sao? Nếu không thì để cho những người bên ngoài được lợi. Mẹ có thể đồng ý không? Ông ngoại có thể đồng ý không?”
Hàn băng ba thước không phải một ngày hai ngày mà hình thành, Dương Tiêu có tính cách xấu như vậy không phải chỉ trong một sớm một chiều mà ra.
Cậu ta quen với việc gia đình sẽ giúp đỡ mình, cũng quen với việc dùng tiền để bịt miệng người khác. Trong mắt cậu ta, không có chuyện gì không thể giải quyết bằng tiền, trừ khi tiền không đủ, vì vậy cậu ta hoàn toàn không coi Kinh Đại ra gì, giọng điệu vẫn không kiên nhẫn như trước.
“Thật sự không được thì cho nó chút tiền đi, nó xuất thân từ nông thôn, chắc chắn việc đóng học phí đã đủ khó khăn rồi, nhận tiền rồi chắc chắn biết nên nói gì và không nên nói gì, coi như con bỏ tiền mua vui cho Điềm Điềm, khoản nơ con sẽ tính với nó sau.”
Mẹ Dương nghe thấy con trai vẫn gọi Điềm Điềm như vậy, nếu không phải Điềm Điềm không ở đây, bằng không thì đã không nhịn nổi mà mắng cô ta. Bà ta đã cố nhẫn nhịn, nhưng thấy Dương Tiêu không chịu về, lại càng nói càng mất kiên nhẫn, cuối cùng đã tắt điện thoại, cơn giận của bà ta đã đạt đến đỉnh điểm.
Vì vậy, chẳng bao lâu sau, Điềm Điềm đã nhận ra cuộc sống bắt đầu trở nên khó khăn hơn.