Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-04-11 07:25:26
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba tháng rồi, không biết đứa bé ở trong bụng nàng có khỏe không? À... Lừa mình dối người vài câu, cuối cùng vẫn không lừa được trái tim mình!

Lâm Cẩm Hi cười khổ sở.

Hồi mới vào ở Tấn Vương phủ, An Dật Vương coi như tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt ở nơi đây. Y chỉ ở trong khách viện chép kinh niệm Phật. Nhưng qua một thời gian dài, dường như y đã có cảm tình với nơi này. Vì vậy, y thật sự coi Tấn Vương phủ là nhà của mình. Mặt khác, Tấn Vương phủ chỉ có Minh Châu là nữ chủ nhân nên giới hạn giữa hậu trạch và tiền viện không rõ ràng. Mà An Dật Vương cũng không nhận thức được điều này nên đã quên mất. Cứ thế, toàn bộ Tấn Vương phủ từ trong ra ngoài… hậu trạch hay tiền viện đều để lại bóng dáng y đi dạo chậm rãi.

Đặc biệt là mỗi lần Tấn Vương thân mật với Minh Châu.

Hôm nay, Tấn vương mới được một giỏ hồng tươi ngon mọng nước, hí hửng mang cho Minh Châu. Quả hồng chua ngọt ngon miệng nên dạo này nàng rất thích ăn. Thứ hắn tặng vừa hay hợp ý nàng. Nàng vui vẻ, nhào vào trong lòng hắn, nhõng nhẽo hôn hắn một cái.

Tấn Vương bị hôn hôn mà động lòng, ôm lấy cơ thể Minh Châu muốn tiến thêm một bước nữa.

Nhưng đúng lúc này, khóe mắt hắn lại nhìn thấy An Dật Vương đang đi tới.

Tấn Vương: “...”

Hành động riêng tư giữa phu thê bị trưởng bối bắt gặp, trong lòng Tấn Vương cảm thấy xấu hổ, theo bản năng tách Minh Châu ra.

Minh Châu: “...”

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Minh Châu hơi khó chịu với An Dật Vương, y muốn làm gì? Có cảm thấy phiền không! Khác gì một tiểu thiếp muốn được sủng ái, cả ngày chỉ nhìn chăm chăm vào sự tương tác giữa nàng và Tấn Vương.

“Hoàng, Hoàng thúc!” Tấn Vương căng thẳng, theo phản xạ gọi An Dật Vương một tiếng.

An Dật Vương nhẹ nhàng đáp lại, giống như không nhận ra sự không ổn của mình và sự ngượng ngùng của Tấn vương.

Mà phía sau Tấn Vương, Minh Châu tức giận nhìn chằm chằm An Dật Vương.

An Dật Vương cúi đầu, dùng nắm đ.ấ.m che miệng, ho nhẹ một tiếng. Thật sự đã gặp quỷ rồi, cho dù Minh Châu cảm thấy y phiền phức, đang trừng mắt nhìn y, nhưng chỉ cần ánh mắt nàng đặt trên người y, trong lòng y không kìm được mà nảy sinh niềm vui, mãnh liệt đến đáng sợ.

Ngày hôm sau, Tấn Vương ra ngoài quân doanh tuần tra.

Minh Châu giả vờ mang bánh ngọt đến khách viện thăm An Dật Vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-37.html.]

Trong phòng, An Dật Vương đã đuổi hết hạ nhân hầu hạ, chỉ còn lại y và Minh Châu.

“Hoàng thúc và cháu dâu ở chung một phòng, nếu để Vương gia biết, chỉ sợ ta có mười cái miệng cũng không nói rõ được!”

Nhưng An Dật Vương lại thấy rất vui. Dáng vẻ tuấn tú, trưởng thành của y điểm thêm nét cười nhàn nhạt: "Không sao. Tấn Vương sẽ không nghĩ nhiều. Hắn hiểu bản vương, bản vương một lòng hướng phật, không màng nữ sắc, vả lại... chú trọng lễ phép nhất.”

“À!” Minh Châu bị y chọc cười: “Là quyến rũ cháu dâu sao? Hay là…”

Minh Châu từ từ tới gần An Dật Vương, thần thái ngây thơ mê hoặc: “Tất cả chỉ là ảo giác của ta, là ta tự cao, hiểu lầm Vương gia sao?”

An Dật Vương cũng không né tránh, mà tận hưởng sự gần gũi của nàng. Y hít vào mùi hương thơm tho, quyến rũ từ cơ thể nàng, chìn vào men say: “Nàng có biết? Vào lần đầu tiên bản vương đến Cẩm Tâm Các tìm nàng, trong lòng ta đang nghĩ gì không?”

“Nghĩ gì?” Minh Châu theo lời y hỏi lại.

“Bổn Vương nghĩ, một nữ tử xuất thân từ nơi trăng hoa, cho dù xinh đẹp thì có thể xinh đẹp đến mức nào? Có thể xinh đẹp hơn Liễu quý phi không? Chưa chắc! Nhưng lại có thể khiến Tấn Vương c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt, không quan tâm đến lễ phép gióng trống khua chiêng cầu hôn. Dựa vào cái gì? Thủ đoạn quyến rũ sao? Hay là... tài nghệ trên giường?”

Minh Châu: “...”

“Nhưng…” An Dật Vương nhìn Minh Châu rất lâu: “Kể từ giây phút nhìn thấy nàng, tất cả những suy nghĩ đó bỗng chốc tan biến. Nàng giống như hoa sen trước Phật, bất chợt nở rực rỡ trước mắt ta. Mà... chung quy Phật duyên ta không đủ nhiều, không cách nào chống cự sự cám dỗ của nàng. Ngày đó thậm chí một câu nói đùa ta cũng không dám nói với nàng, chỉ có thể run rẩy mà bỏ chạy. Ánh mắt nàng nhìn ta rõ ràng đầy nghi ngờ, cũng không mang theo sắc thái gì khác, thế nhưng đối với ta mà nói lại đủ rung động.”

Ánh mắt An Dật Vương mơ màng, bàn tay lớn không kìm được từ từ đặt lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Minh Châu: “Ngày đó sau khi ta trở về đã suy nghĩ rất lâu. Thậm chí, ta tự nhốt mình trong phòng, tự làm tổn thương bản thân, chỉ mong xóa bỏ cái ý nghĩ đáng sợ này. Nhưng vô dụng, nàng cứ như thể đã quấn chặt vào linh hồn của ta. Cho dù nàng có vứt bỏ ta, ta vẫn muốn đi theo nàng.”

Minh Châu: “...”

Minh Châu không nhịn được mà bật cười, trong giọng nói mang theo ý cười và vẻ lẳng lơ: “Hoàng thúc thật biết nói lời ngọt ngào! Nghe xong ta cảm thấy rất cảm động, suýt nữa đã muốn từ bỏ Tấn Vương để chạy vào lòng ngươi rồi đó!”

An Dật Vương bất đắc dĩ: “Nàng không tin những lời ta nói sao?”

“Không!” Minh Châu đẩy y ra, nhìn kinh Phật trên bàn, tiện tay mở ra: “Ta tin mà! Nhưng đâu còn cách nào khác? Bây giờ ta đã là Tấn Vương phi, hơn nữa, ta đối với Tấn Vương tình cảm sâu đậm, và chúng ta còn có con. Vì con, ta không thể rời khỏi Tấn Vương!”

An Dật Vương cũng không ngạc nhiên trước lời nói của Minh Châu, ánh mắt bao dung nhìn nàng: “Ta hiểu, ta cũng không muốn nàng hy sinh lớn như vậy. Ta chỉ hy vọng nàng biết tấm lòng của ta. Ta sẽ mãi mãi ở phía sau nàng chờ nàng. Nếu nàng cần, lúc nào cũng có thể tìm ta, mặc kệ là chuyện gì, ta đều sẵn lòng vì nàng làm cho bằng được. Hơn nữa, chỉ cần nàng không muốn, Tấn Vương mãi mãi cũng không biết.”

Minh Châu: “...”

Minh Châu ngạc nhiên nhìn An Dật Vương, có phải như nàng nghĩ không? An Dật Vương y... muốn l.à.m t.ì.n.h nhân của nàng, là kiểu không có danh phận, không thể công khai sao?

Loading...