Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-04-11 07:26:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không thể không nói, Minh Châu có chút động tâm.

Nhưng Minh Châu không tin y. Nàng đã gặp qua rất nhiều nữ tử bị nam nhân dùng lời đường mật dụ dỗ. Nhất là, An Dật Vương rất thông minh, ít nhất thông minh hơn Tấn Vương. Đôi khi đối phó Tấn Vương nàng cũng cảm thấy hơi khó khăn, nếu lại thêm An Dật Vương, thì sẽ càng khó khăn hơn.

Nhưng... cũng không cần phải nói quá gay gắt.

“Hoàng thúc!” Minh Châu gọi y một tiếng, giọng nói mềm mại, quyến rũ, mang theo chút tình tứ như thì thầm, khiến An Dật Vương cảm thấy choáng váng: “Ngươi biết đấy, thân phận của ta thấp kém. Giống như ngươi khi chưa chưa gặp ta, nghĩ ta xấu xa, làm Tấn Vương phi là do ông trời có mắt như mù. Cho nên có vài thứ ta không dám hứa hẹn, ngươi hiểu không?”

An Dật vương hiểu ý của Minh Châu, y rất thất vọng và bất lực, nhưng còn cách nào khác? Y là người đến sau, làm sao có thể yêu cầu Minh Châu đối xử với y như đối xử với Tấn Vương được?

“Ta biết.” An Dật vương muốn ôm nàng, hôn nàng, nhưng... khi nghĩ đến khả năng tự chủ mong manh của mình khi đối diện với nàng, cuối cùng chỉ có thể kiềm chế lùi lại một bước: “Ít nhất, khi nàng chưa muốn ta sẽ không ép nàng, nhưng sẽ có một ngày, nàng phát hiện Tấn Vương không cho nàng thứ mà nàng muốn nữa, nàng có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”

Minh Châu gật đầu, khi rời đi, đột nhiên xoay người lại nhẹ nhàng ôm y một cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn ngươi!”

Sau khi Minh Châu rời đi, An Dật Vương thở dài: “Đúng là kiếp nạn không tránh khỏi!”

Trở lại căn viện, ngay khi chỉ còn một mình, Minh Châu không nhịn được mà cười đắc ý.

Nàng biết, sức hấp dẫn của nàng rất lớn! Những gì Lâm Cẩm Hi và Hồng Cô nói đều sai. Nàng sẽ mãi mãi không thể quay lại cầu xin họ, vì dù không có Tấn Vương, phía sau nàng cũng còn sự lựa chọn khác! Nàng không cô đơn một mình.

Tất nhiên, liệu có gặp phải rắc rối hay không thì lại là chuyện khác, ít nhất bây giờ Minh Châu không còn đầu óc để nghĩ đến vấn đề khó chịu đó.

Mang thai đối với Minh Châu mà nói hao tổn sức lực, sau bốn tháng bụng bắt đầu nhô lên, tính tình Minh Châu lại đột nhiên trở nên kỳ lạ. Lúc thì phải ăn chua, lúc thì phải ăn ngọt, lúc lại phải ăn cay, làm cho người trong Tấn Vương phủ phải nháo nhào.

Ở hoàng cung, Hoàng Đế và Tấn Vương thảo luận xong công vụ, nhìn Tấn Vương nói: “Một tháng qua, hình như Tấn Vương phủ các ngươi rất náo nhiệt!”

Tấn Vương có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến Minh Châu vất vả, hắn lại cảm thấy đau lòng, bèn xin Hoàng Đế giúp đỡ: “Hoàng huynh, các phi tần trong cung khi mang thai cũng như vậy sao? Vị giác thay đổi liên tục, cơ thể cũng khổ sở tiều tụy đi nhiều?”

Trong cung Hoàng Đế không có nhiều con cái, chỉ có hai trai ba gái.

Hoàng Đế mở tấu chương trên bàn ra: “Các phi tần mang thai, khi trẫm thời gian rảnh rỗi ghé thăm một chút thôi.” Ý nói rằng sự thay đổi khẩu vị, người có gầy gò hay không, hắn không quan tâm, hắn làm sao mà biết được?

Tấn Vương: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-38.html.]

Tấn Vương nhìn Hoàng Đế với vẻ không đồng tình: “Hoàng huynh, nữ tử mang thai không dễ dàng gì, huống chi các phi tần mang dòng m.á.u của chúng ta, sao có thể mặc kệ như vậy được?”

Hoàng Đế không nói gì: “Được rồi được rồi, biết ngươi và Tấn Vương phi tình sâu nghĩa đậm, trẫm cho ngươi một ân huệ, hôm nay trở về ta sẽ ban cho ngươi một ngự trù dày dạn kinh nghiệm, chuyên nấu ăn cho Tấn vương phi trong thời gian mang thai, thế nào?”

Tấn Vương lập tức hành lễ tạ ơn: “Đa tạ hoàng huynh.”

“Ừm! Không còn việc gì nữa thì lui ra đi!” Hoàng đế vẫy tay với Tấn Vương.

Sau khi Tấn Vương rời đi, Hoàng Đế không còn tâm trí nào để xem tấu chương trong tay nữa, vẻ mặt hắn khó coi ném tấu chương đi, bàn tay to nắm chặt thành quyền, sau đó đ.ấ.m mạnh xuống bàn.

“Tình sâu nghĩa đậm! Trẫm muốn xem các ngươi có thể yêu thương nhau được bao lâu?”

Tại một quán trọ nơi giao nhau giữa Đại Lương và Đại Yến, Lâm Cẩm Hi nhìn Thi Minh Nguyệt và Hoa Tinh đang dùng cơm dưới lầu như suy nghĩ.

Lúc này Thi Minh Nguyệt đã dịch dung, Hoa Tinh cũng được nàng cải trang. Nếu không quen bọn họ, chắc chắn không thể nhận ra họ.

“Có phải bọn họ không?” Lâm Cẩm Hi hỏi tâm phúc bên cạnh.

Tâm phúc gật đầu: “Sau khi loại trừ thuộc hạ chắc chắn chính là họ. Người nhỏ tuổi hơn là truyền nhân của Thần Y Cốc, người lớn tuổi hơn chính là cô gái Minh Nguyệt đã trốn thoát.”

“Thần Y Cốc?” Lâm Cẩm Hi nhíu mày. Tại sao lại liên quan đến Thần Y Cốc?

“Tin tức về Thi Minh Nguyệt trong Các có chính xác không?” Hắn hơi nghi ngờ thân phận của Thi Minh Nguyệt. Nàng là một hoa khôi bình thường mà họ đã đào tạo ra sao? Không chỉ có thuật cải trang xuất sắc, mà võ công cũng cao siêu, hơn nữa lại dễ dàng giành được sự tin tưởng của truyền nhân Thần Y Cốc.

Phải biết rằng, Thần Y Cốc ở ẩn đã lâu, bất kể là Đại Lương hay là Đại Yến, bao nhiêu quan lớn quyền quý muốn lôi kéo bọn họ cũng không được. Nhưng một việc khó khăn như vậy, lại dễ dàng thành công dưới tay một hoa khôi. Hơn nữa, đó không phải là sự tin tưởng bình thường. Có lẽ truyền nhân Thần Y Cốc là người hầu của Thi Minh Nguyệt, bất kể việc gì cũng phải hỏi ý kiến nàng ấy trước. Mà giữa hai người, ắt hẳn Thi Minh Nguyệt là người đứng đầu.

Tâm phúc hơi do dự: “Có thể được đào tạo thành hoa khôi, đều là qua sự chọn lọc của Hồng Cô, thân phận của Thi Minh Nguyệt… chúng nô tài không phát hiện ra điều gì bất thường.”

Lâm Cẩm Hi đứng lên: “Không điều tra ra không có nghĩa là không, tiếp tục điều tra.”

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

“Dạ!” Tâm phúc cung kính cúi đầu: “Vậy chủ tử, kế hoạch của chúng ta còn tiếp tục không?”

Lâm Cẩm Hi chần chờ một lúc lâu: “Tạm thời dừng tay. Thi Minh Nguyệt đã dính líu với truyền nhân Thần Y Cốc, Thần Y Cốc... Chúng ta không tiện đắc tội.”

Loading...