Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-04-11 07:26:39
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong Tấn vương phủ còn có nữ nhân và con của hắn. Nữ nhân sinh con nguy hiểm như vậy, mà sau khi sinh ra cũng quá mức yếu ớt. Không biết lúc nào sẽ cần đến người của Thần Y cốc, cho nên... không tiện đắc tội. Người của Thần Y Cốc tính tình rất nóng tính và kiêu ngạo. Nếu bây giờ đắc tội quá mức, đến lúc đó dù hắn san bằng Thần Y cốc, bọn họ cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.

“Chủ tử, Hồng cô đã gửi thư đến.” Một người tâm phúc khác đi vào.

Nhận lấy bức thư tâm phúc đưa tới, Lâm Cẩm Hi liền lo lắng mở ra. Sau khi đọc thư xong, trong lòng hắn rất lo lắng. Trong thư không viết gì khác, cũng chỉ viết cuộc sống hàng ngày của Minh Châu mấy ngày nay.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

“Khẩu vị thay đổi liên tục, việc ăn uống thật khó khăn.” Có phải là nghén không? Hắn cũng không hiểu những điều này.

Sau khi gấp thư lại, Lâm Cẩm Hi lại đi tới bên cửa sổ, nhìn hai người phía dưới.

“Nếu không tiện ép buộc, vậy chỉ có thể đánh vào bên trong, có lẽ bọn họ cần một người bạn có thể giải quyết khó khăn cho bọn họ.” Lâm Cẩm Hi thì thào tự nói.

Lương Đô, Minh Châu đeo khăn che mặt đi trên đường lớn, bên cạnh là Tấn Vương giống như gà mái bảo vệ gà non.

“Tránh ra một chút, đừng cản ta xem náo nhiệt.” Minh Châu không vui, nhẹ nhàng đẩy Tấn Vương ra.

“Trên phố đông đúc như vậy, ta sợ có người không có mắt làm nàng bị thương.” Tấn Vương mặt dày đứng sát người Minh Châu.

Minh Châu tức giận chọc eo hắn.

“Ngoan! Đừng nghịch.” Tấn Vương cưng chiều nắm lấy bàn tay nhỏ bé làm loạn của nàng.

“Ta muốn ăn kẹo hồ lô, chàng đi mua cho ta đi.” Minh Châu chỉ vào ông lão bán kẹo hồ lô cách đó không xa.

“Ta bảo hạ nhân đi theo đi mua.”

“Không được.” Minh Châu giả vờ muốn vén khăn che mặt lên.

“Đừng đừng đừng! Tiểu tổ tông, không phải nàng còn muốn đi dạo Lương Đô sao? Nếu vén khăn che mặt lên sao nàng đi dạo được?” Có lẽ là vì mang thai nên mấy tháng nay Minh Châu càng trở nên quyến rũ hơn. Đôi khi nàng không cần làm gì, chỉ cần một ánh mắt vô tình cũng có thể khiến đàn ông say mê.

Tấn Vương không muốn để Minh Châu thử thách sự kiên nhẫn của những người qua lại trên phố Lương Đô.

“Vậy chàng đi mua cho ta đi.” Minh Châu kiên quyết chỉ vào kẹo hồ lô.

“Được được được! Ta đi ta đi.” Tấn Vương bất đắc dĩ đồng ý.

Tấn Vương đi mua kẹo hồ lô, Minh Châu thì dẫn theo người hầu tìm một quán nhỏ và ngồi xuống.

"Tấn Vương phi." Ánh mắt Minh Châu nhìn theo Tấn Vương cách đó không xa, nàng không để ý đến động tĩnh xung quanh, đột nhiên bên tai Minh Châu vang lên một giọng nói có phần quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-39.html.]

Minh Châu vô thức quay đầu lại, lại thấy Hoàng Đế mặc y phục cải trang vi hành, cầm quạt gấp phong độ ngời ngời đang nhìn mình, trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười thân thiện.

Minh Châu: "..."

"Bệ hạ!" Minh Châu có chút kinh ngạc, khi nhìn thấy Hoàng Đế bên ngoài hoàng cung, như thế nào cũng nên hành lễ với Hoàng Đế. Nhưng từ khi mang thai đến nay, Minh Châu luôn rất mệt mỏi, không muốn cử động chút nào.

"Không cần hành lễ." Nhìn ra Minh Châu không tình nguyện, Hoàng Đế bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói Minh Châu không cần làm vậy.

"Sao bệ hạ lại xuất cung vậy?" Minh Châu hơi mệt, chống đầu nhìn hắn ta.

Ánh mắt nàng ôn hòa, mang theo một chút quyến rũ lười biếng. Hoàng Đế chỉ cảm thấy cái cảm giác trước đó đã quay trở lại, thân thể hắn ta và thậm chí cả linh hồn đều bắt đầu bị thiêu đốt. Nhưng vẻ mặt Hoàng Đế vẫn không thay đổi, không ai có thể nhìn ra lúc này hắn ta đang suy nghĩ cái gì: "Mặc dù trong cung rất tốt nhưng thỉnh thoảng cần phải tới dân gian một chuyến, cũng để xem dưới sự cai trị này rốt cuộc thái bình thịnh thế là như thế nào." Đương nhiên đây là lời nói dối, tình hình thực tế là: người mà Hoàng Đế cài vào phủ Tấn Vương, nói cho Hoàng Đế biết lộ trình của Tấn Vương và Minh Châu, nghĩ đến Minh Châu đi ra khỏi phủ Tấn Vương, Hoàng Đế không kiềm chế được kích động trong lòng, cũng không chuẩn bị gì, đã dẫn theo hai, ba tên ám vệ tâm phúc ra khỏi cung.

"Vậy ngài đã thấy gì?" Minh Châu thuận theo lời hắn ta nói bèn hỏi.

"Đương kim bệ hạ quả nhiên là một vị minh quân." Hoàng Đế cung kính cúi đầu về phía hoàng cung, tự nịnh hót chính mình.

Minh Châu bị hắn ta chọc cười: "Ừm! Bệ hạ là một minh quân nhưng từ miệng ngài nói ra thì rất kỳ!”

"Nhưng đó là sự thật mà! Lẽ nào ta không thể tự khen sao?”

"Ta không nói không được." Khi nói lời này, khóe mắt Minh Châu thấy Tấn Vương trở về mang theo kẹo hồ lô mà nàng muốn.

"Vương gia." Minh Châu cười ngọt ngào với Tấn Vương, ánh mắt sáng lấp lánh cầm lấy kẹo hồ lô trong tay Tấn Vương. Cũng không chê quả sơn trà chua, cắn một miếng lớn.

Minh Châu ăn đến thỏa mãn, Tấn Vương cũng nhìn đến hài lòng. Lúc này hắn mới chú ý tới Hoàng Đế bên cạnh.

Tấn Vương sửng sốt một lát: "Hoàng huynh? Người… Sao người xuất cung vậy?”

Hoàng Đế mở chiếc quạt gấp trong tay, phong độ ngời ngời quạt hai cái: “Sao nào, chẳng lẽ ta cứ phải ở trong cung cả ngày, không ngừng xử lý tấu chương mới được hả? Ra ngoài thư giãn cũng phải báo cáo với ngươi sao?”

"Thần đệ không có ý đó, Hoàng… huynh trưởng. Thần đệ chỉ nghĩ..." Tấn Vương nhìn xung quanh, đến gần Hoàng Đế thì thầm, "Người ra ngoài mang theo mấy người thế!"

Hoàng Đế ra hiệu ba người.

"Ít thế ư." Tấn Vương có chút lo lắng. Quân vương của một nước cải trang vi hành, sao có thể mang theo vài người như vậy? Nếu thật sự gặp phải thích khách, xảy ra chuyện gì ai là người chịu trách nhiệm đây?

"Huynh trưởng, người vẫn nên về nhà đi! Người mang theo quá ít người.”

"Thôi đi!" Sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, soạt một cái gấp quạt lại, "Ngươi ở đây đi dạo với thê tử, ta thì phải về nhà, đây là đạo lý gì?"

Loading...