Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-04-11 07:27:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thần đệ......" Tấn Vương do dự nhìn Minh Châu: "Chúng ta có thể trở về trước được không? Hôm khác ta sẽ cùng nàng ra ngoài.” Hắn muốn thương lượng với Minh Châu.
Minh Châu mới không thèm chiều theo cái tật xấu của hắn, tức giận thở phì phì ném kẹo hồ lô đang ăn dở lên người Tấn Vương, sải bước đi về phía trước.
Tấn Vương bắt được xiên kẹo hồ lô, vội vàng gọi to đằng sau lưng Minh Châu: "Bà cô nhỏ ơi đi từ từ thôi, cẩn thận đứa bé."
Hoàng Đế ở bên cạnh nhìn vui vẻ, hắn ta chưa bao giờ thấy Tấn Vương như thế này. Trong ấn tượng của hắn ta, Tấn Vương luôn lạnh lùng khô cứng, căn bản không biết nói lời ngon tiếng ngọt. Không ngờ, khi đối mặt với Minh Châu, hắn lại có dáng vẻ như vậy.
Nhưng mà bọn họ cãi lộn như thể không có ai xung quanh thế này, điều đó cho thấy quan hệ phu thê của bọn họ rất tốt, người ngoài không thể xen vào được sao? Trong lòng Hoàng Đế cảm thấy khó chịu, phiền muộn không thể giải thích được.
"Được rồi, mau đuổi theo Tấn Vương phi đi! Nếu ngươi cảm thấy một mình ta không an toàn thì ta sẽ đi theo ngươi và Tấn Vương phi. Có chiến thần Đại Lương bảo vệ bên cạnh ta, sát thủ nào không cần mạng dám ám sát ta bây giờ chứ?”
Tấn Vương lo lắng cho Minh Châu, trong đầu cũng không nghĩ nhiều vội vàng nói: "Được, được, vậy hoàng huynh đi sát theo ta nhé."
Tấn Vương đuổi kịp Minh Châu cũng không quan tâm đến người qua kẻ lại trên đường, cứ thế ôm Minh Châu vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu tổ tông, chậm thôi, cẩn thận động thai."
Minh Châu nhìn hắn ấm ức: "Rõ ràng chàng đã hứa đi dạo cùng ta nhưng chàng lại không giữ lời, bảo ta trở về. Thế nào, mới bao lâu mà chàng đã chán ghét ta rồi sao?"
"Không có chuyện đó." Tấn Vương cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi, vừa rồi ta nói mà không suy nghĩ, ta xin lỗi nàng được không? Chúng ta không về, hôm nay nàng muốn đi dạo bao lâu ta cũng đi cùng nàng.”
"Thật không?" Minh Châu không tin.
"Thật, thật mà. Nàng xem, hoàng huynh cũng đi theo chúng ta!” Tấn Vương liếc mắt sang Hoàng Đế.
Thôi được rồi! Minh Châu lườm hắn một cái, rộng lượng tha thứ cho hắn.
Rốt cuộc mang thai rất vất vả nên Minh Châu đi dạo không lâu sau đã mệt rồi. Tấn Vương nhìn mà đau lòng, chỉ muốn cứ thế bế Minh Châu vào lòng.
"Phía trước hình như có quán trà, chúng ta đi lên nghỉ ngơi một chút đi!" Hoàng Đế đề nghị.
"Cũng được." Tấn Vương giúp Minh Châu lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Kể từ khi biết Minh Châu ghét hắn dùng tay áo lau mặt cho nàng, Tấn Vương đã quen với việc mang theo khăn thơm bên mình.
Minh Châu cũng đã quen với việc được hắn hầu hạ, ngoan ngoãn đưa mặt cho hắn lau. Cả người ngoan ngoãn ngọt ngào, Hoàng Đế nhìn mà nóng mắt. Nếu không phải năng lực tự kiềm chế của hắn ta tốt, lúc này đã giật lấy chiếc khăn tay trong tay Tấn Vương, thay Tấn Vương lau mồ hôi cho Minh Châu rồi.
Khi đến quán trà, Minh Châu cũng đói, Tấn Vương đích thân đi gọi đồ ăn cho Minh Châu và Hoàng Đế.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại Minh Châu và Hoàng Đế. Về phần những người hầu đương nhiên là ở bên ngoài đợi chủ nhân truyền gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-40.html.]
Hai người đều không lên tiếng, Minh Châu cũng không có sức lực để đối phó với Hoàng Đế. Nàng chống cằm, buồn ngủ sắp thiếp đi.
Ngay khi nàng nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên nàng cảm thấy bắp chân mình như bị ai đó chạm vào. Người đó cực kỳ thành thạo, trêu chọc nàng hết lần này đến lần khác.
Minh Châu: "......"
Minh Châu tỉnh táo lại.
Tấn Vương vẫn chưa trở về, trong phòng chỉ có nàng và Hoàng Đế với dáng vẻ nghiêm túc ngồi đối diện, ai đang trêu chọc, nàng không cần phải nghĩ.
Bị người bí mật trêu ghẹo về phương diện này, tính háo thắng của Minh Châu đã được kích thích. Nàng không nhúc nhích, ngồi bất động như núi ở đó, ngồi nhìn Hoàng Đế đang cố hết sức khiêu khích nàng.
Nhưng ngoài mặt Minh Châu lại dùng cách thức như lúc đối phó với Lâm Cẩm Hi. Rõ ràng là một bộ dạng rất đoan trang nhưng chỉ một cái ánh nhìn lơ đãng, một động tác nho nhỏ, rơi vào trong mắt người có tâm lại là một sự ám chỉ khéo léo.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Bầu không khí nóng dần lên, cả hai bước vào giai đoạn ngầm hiểu.
Nhưng đúng lúc này, Tấn Vương hào hứng đẩy cửa bước vào. Đồng thời, đi theo phía sau Tấn Vương còn có An Dật Vương, người lẽ ra nên ở trong vương phủ.
Hoàng Đế và Minh Châu: "..."
"Hoàng thúc." Hoàng Đế ngạc nhiên, thu hai chân không yên phận dưới gầm bàn lại.
An Dật Vương khẽ gật đầu: "Quán trà này bản vương thường xuyên đến, lúc nãy vừa vào thì đụng phải Tấn Vương ở đại sảnh, nghe nói Hoàng thượng cũng ở đây, bèn đi lên chào hỏi."
Vẻ mặt Hoàng Đế hòa nhã: "Hoàng thúc nói gì vậy, trẫm chỉ ra ngoài thư giãn một chút, không đáng để đặc biệt đến chào hỏi."
Nói cái gì mà bất ngờ gặp phải, coi hắn ta là tên ngu ngốc Tấn Vương kia sao? Đừng tưởng rằng hắn ta không biết, hắn đã ở trong phủ Tấn Vương bao lâu rồi? Cũng không phải hắn không có phủ riêng, vì sao cứ ở lì trong phủ Tấn Vương không về? Nghĩ đến đây, Hoàng Đế hơi liếc nhìn Minh Châu đang có dáng vẻ chẳng liên quan gì.
Vì sao chứ? Làm sao hắn ta có thể không hiểu?
Nhưng Tấn Vương thật sự là một tên phế vật, trắng trợn như vậy, hắn hoàn toàn không nhìn ra sao? Để một người như hổ rình mồi như vậy ngủ bên cạnh giường, khi nào Minh Châu bị An Dật Vương lừa bắt đi, xem hắn khóc như thế nào?
Hoàng Đế nhìn Tấn Vương: "Đã gọi món chưa?"
Tấn Vương gật đầu, không chút nào để ý đến bầu không khí khác lạ trong phòng, cười toe toét đi đến bên cạnh Minh Châu: "Nhìn nàng có vẻ rất mệt!"
"Đúng là hơi mệt." Không thèm để ý đến hai tên đàn ông lòng dạ đen tối, Minh Châu ôm eo Tấn Vương giống như chốn không người: "Chàng để ta dựa một chút."
"Hả! Ồ!” Tấn Vương bất đắc dĩ, ngượng ngùng nhìn Hoàng Đế và An Dật Vương cười trừ. Bị hoàng huynh và hoàng thúc nhìn chằm chằm, dù hắn có muốn cũng cảm thấy ngại ngùng, cho dù nghĩ tới cũng cảm thấy khó xử. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác của Minh Châu, hắn lại mặt dày đè nén sự xấu hổ trong đầu.