Bàn tay to của hắn véo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Minh Châu.
Minh Châu bị đánh thức, mở đôi mắt con ngái ngủ ra: "Chàng về rồi à." Nàng không nhìn rõ, chỉ nghĩ đó là Tấn Vương, bàn tay nhỏ bé vô thức ôm lấy cổ Lâm Cẩm Hi lại sắp ngủ thiếp đi.
Lâm Cẩm Hi tức giận!
Hắn oán hận cúi đầu, ngậm lấy cái môi đỏ của Minh Châu giày vò cắn xé.
Minh Châu cau mày, cái miệng nhỏ nhắn vô thức mở ra. Thuận tiện cho động tác của Lâm Cẩm Hi, Lâm Cẩm Hi nhân cơ hội đưa lưỡi vào thăm dò.
Hắn hôn một cách cuồng nhiệt say mê, cho dù Minh Châu có mệt mỏi thế nào thì cũng bị đánh thức hoàn toàn.
"Đừng hôn nữa." Minh Châu đẩy Lâm Cẩm Hi ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Vừa trở về đã quấy rầy ta, chàng…" Nàng sững sờ.
Nàng không tin nổi nhìn Lâm Cẩm Hi: "Sao lại là ngươi?"
Lâm Cẩm Hi giễu cợt: "Nếu không thì sao? Nàng nghĩ đó là ai? Tấn Vương sao?
Minh Châu duỗi chân đá hắn: "Đây là phủ Tấn Vương, ta không nghĩ đó là Tấn Vương chẳng lẽ cho rằng là ngươi à!"
Nhưng vì dùng sức đá mạnh quá nên chân Minh Châu lại bị chuột rút. Ngay lập tức nàng bật khóc, hai dòng nước mắt chảy dài trên má: "Đau quá, a a hu hu..." Minh Châu ấm ức khóc.
"Có chuyện gì? Làm sao vậy?” Không bận tâm đến việc ghen tuông nữa, Lâm Cẩm Hi lo lắng ôm Minh Châu vào lòng, kiểm tra thân thể nàng.
Minh Châu nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, duỗi tay ra tát hắn một bạt tai: "Đều tại ngươi, tất cả đều là lỗi của ngươi, gần đây ta hay bị chuột rút ở chân, ăn không ngon, ngủ không yên. Ngươi còn không có lương tâm mà trách ta, ngươi trách ta, trách ta, trách ta!” Minh Châu tiếp tục đánh hắn.
Trái tim Lâm Cẩm Hi mềm nhũn đến mức cũng không quan tâm Minh Châu đã tát mình.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Minh Châu hôn lên: "Đừng đánh, đừng đánh nữa, cẩn thận làm tay nàng đau."
Minh Châu không nhịn được khóc: "Ta không muốn sinh nữa, nó rất hư, cứ luôn bắt nạt ta, khiến ta ăn không ngon, ngủ không yên,."
"Nói lời gì ngốc nghếch vậy." Lâm Cẩm Hi không biết nên khóc hay nên cười: "Đã tám tháng, sắp sinh rồi, lúc này làm sao có thể không sinh được?"
"Ta khó chịu, ta rất là không thoải mái."
"Ta biết, ta biết rồi, sau này mọi chuyện đều nghe theo nàng." Lâm Cẩm Hi bối rối không biết làm sao, chỉ có thể tìm những điều tốt đẹp nói với nàng.
"Thật sao?" Minh Châu không tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-42.html.]
"Thật mà." Lâm Cẩm Hi nghiêm túc nhìn nàng: "Ta đã nghĩ rồi, nàng muốn làm Tấn Vương phi, muốn đứa nhỏ tạm thời nhận Tấn Vương là bố, cũng được. Nhưng nàng phải nhớ kỹ, nàng không phải là người phụ nữ của Tấn Vương, nàng là của ta, đứa bé cũng là của ta. Hãy cho ta năm năm, không, bốn năm, ba năm cũng được, ta sẽ nắm Đại Yên trong tay và tặng nó cho nàng.”
Minh Châu sững sờ, Đại Yên sao?
Đó là một đất nước thịnh vượng ngang với Đại Lương, Lâm Cẩm Hi đang nói khoác sao? Nhưng ánh mắt của hắn lại nghiêm túc như vậy! Hay là nói nàng đã hiểu lầm hắn, thật ra hắn không chỉ là ông chủ của hoa lâu?
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Nhưng không cần biết đó là sự thật hay không, đồng ý với hắn cũng không có hại gì. Dù sao cũng phải qua nhiều năm nữa không phải sao? Là thật hay giả, đến lúc đó sẽ biết thôi.
"Được rồi! Nể mặt ngươi là cha của đứa bé, ta sẽ cho ngươi một cơ hội này.” Minh Châu miễn cưỡng tha thứ cho hắn.
"Ừm!" Lâm Cẩm Hi lại ôm nàng vào lòng, hắn thật sự rất nhớ nàng, mấy tháng qua hắn chỉ có thể lấy những thứ nàng dùng qua để mà nhìn vật nhớ người. Lúc này, nàng lại nằm trong vòng tay hắn, cơ thể hắn run lên vì hưng phấn.
Lâm Cẩm Hi không còn cáu kỉnh nữa, tâm tư Minh Châu lại trỗi dậy.
Nàng nhìn Lâm Cẩm Hi đầy mong đợi: "Ta nhớ có một loại thuốc ở Cẩm Tâm Các, sau khi uống vào sẽ khiến người ta mất đi khả năng sinh sản nhưng nó lại không làm hại cơ thể của người uống nó."
Ánh mắt Lâm Cẩm Hi đông cứng lại, hắn nghi ngờ nhìn Minh Châu: "Đúng là có loại thuốc này, nàng muốn uống nó sao?"
"Ngươi nghĩ cái gì thế?" Minh Châu trợn mắt nhìn hắn: "Ta lại không ngốc, đương nhiên là cho Tấn Vương uống. Hắn thật sự rất phiền, cứ luôn quấn lấy ta. Bây giờ còn đỡ, đợi sau khi đứa bé được sinh ra, theo như Tấn Vương dạng này, ta có thể sẽ sớm mang thai lần nữa. Nhưng ta không muốn sinh thêm nữa, vì vậy ta sẽ làm cho Tấn Vương vô sinh.” Giọng nói của Minh Châu ôn nhu động lòng người nhưng ẩn chứa trong lời nói là sự ích kỷ vô tình khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Lâm Cẩm Hi do dự.
"Thế nào! Ngươi có cho hay không!” Minh Châu kiên trì hỏi.
"Nàng muốn Tấn Vương mất đi khả năng sinh sản, chuyện này để ta làm cho, nàng đừng làm." Lâm Cẩm Hi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu, "Nếu nàng làm, một khi sự việc bị Tấn Vương phát hiện, hắn sẽ rất tức giận, nàng khó có thể thoát thân. Nhưng nếu là ta làm mà bị hắn phát hiện ra thì hắn chỉ có thể đổ lỗi cho Đại Yên, điều này sẽ dẫn đến vấn đề quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Có thể cuối cùng, hắn chỉ có thể uất ức mà không làm gì được.”
"Ngươi…lợi hại như vậy sao? Minh Châu có chút không tin.
"Nhưng dù sao cho Tấn Vương uống thuốc ta vẫn có thể làm được." Lâm Cẩm Hi lại hôn nàng.
"Được rồi! Vậy ngươi phải nhanh lên đấy!” Minh Châu căm tức oán hận nhìn bụng mình.
Ánh mắt Lâm Cẩm Hi cũng nhìn vào bụng Minh Châu, hắn nhẹ nhàng sờ: "Nó thật sự làm phiền nàng sao?"
"Đương nhiên! Ta nói dối ngươi làm gì chứ?” Minh Châu siết chặt nắm đấm, muốn đ.ấ.m vào bụng.
Lâm Cẩm Hi hết hồn khiếp vía, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu ngăn nàng tìm chết: "Đánh nó không phải là nàng đau à."
"Nhưng ta tức giận." Minh Châu trút giận sang hắn: "Ngươi cũng giống Tấn Vương, chỉ quan tâm đến đứa bé, lần nào ta muốn dạy cho nó một bài học thì đều ngăn cản không cho ta dạy nó."