Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-04-11 07:29:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tấn Vương căng thẳng: "Làm sao vậy? Có phải nó không thoải mái không?”

Bà đỡ bế đứa bé giải thích với Tấn Vương: "Không phải, chắc là tiểu thiếu gia đói bụng rồi." Khi Minh Châu bước vào phòng sinh, v.ú nuôi đã đợi sẵn ở phòng bên cạnh.

Bà đỡ bế đứa bé, nhún người hành lễ với Tấn Vương: "Vương gia, bây giờ nô tỳ sẽ đưa tiểu thiếu gia xuống b.ú sữa."

"Đi đi!" Tấn Vương khoát tay ra hiệu, không thể để con trai mình đói được.

Bà đỡ đi rồi, Tấn Vương ngồi ở mép giường, ngây ngốc nhìn Minh Châu, Minh Châu lúc này đã mệt mỏi, ngủ thiếp đi.

"Thật là tốt." Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Minh Châu sang một bên.

Lúc này, tại Thần y cốc.

Ngay lúc Minh Châu đang vất vả sinh con, Thi Minh Nguyệt cũng ôm bụng kêu lên đau đớn, nàng sắp sinh rồi.

"Minh Nguyệt tỷ tỷ." Hoa Tinh lo lắng, hai tay run rẩy, đỡ lấy Thi Minh Nguyệt, sau đó sai người hầu gọi bà đỡ.

Bà đỡ giúp Thi Minh Nguyệt sinh đứa bé là một gia nô của Thần y cốc.

Thi Minh Nguyệt không sinh nhanh bằng Minh Châu, nàng ấy bị giày vò ba canh giờ sau mới sinh ra được một đứa bé trai. Ngay khi đứa bé chào đời, Thi Minh Nguyệt yếu ớt ngất xỉu đi.

"Thiếu chủ." Bà đỡ bế đứa bé, lo lắng nhìn Hoa Tinh: "Con của cô nương, tình hình không tốt lắm!"

Hoa Tinh cau mày kiểm tra tình trạng của đứa bé. Tình trạng của đứa bé không tốt, hắn đã có sự chuẩn bị, dù sao cơ thể người mẹ cũng mang chất độc thai nhi. Hơn nữa hắn đã nói trước đó rằng nếu đứa bé sinh ra là con trai thì nó chắc chắn sẽ yếu ớt và bệnh tật.

Nhưng không ngờ rằng đứa bé lại yếu ớt đến mức này.

"Phải làm sao đây thiếu chủ, nhìn tình huống này, thằng bé có thể sống sót qua ngày hôm nay sao?" Khuôn mặt của đứa bé đang quấn tã tím tái, ngay cả hơi thở của nó cũng yếu như không có hơi, giống như mèo con mới sinh kêu o oe vài tiếng.

"Ngươi chăm sóc cô nương thật tốt, ta sẽ cứu đứa bé." Bế đứa trẻ trên tay, Hoa Tinh bình tĩnh đưa nó đến cấm địa của Thần y cốc.

Nói đó là cấm địa nhưng trên thực tế, cấm địa chỉ la đối với những người bình thường của Thần y cốc còn với Hoa Tinh, đây chỉ là phòng chứa dược liệu của hắn.

Có một tuyết phách đã được cất giữ hàng trăm năm trong cấm địa, được tính ôn hòa, có thể bù đắp cho sự thiếu hụt bẩm sinh. Đối với con của Thi Minh Nguyệt, đó là thứ thích hợp nhất với nó lúc này.

Trong vòng một canh giờ, khi Hoa Tinh bế đứa bé đi ra, hơi thở của đứa bé đã ổn định lại.

Đương nhiên, lúc này Thi Minh Nguyệt cũng đã tỉnh lại.

"Minh Nguyệt tỷ tỷ, là con trai." Hoa Tinh nở nụ cười tươi, trẻ trung tràn đầy sức sống nói với Thi Minh Nguyệt. Hắn nhẹ nhàng đặt đứa bé bên cạnh Thi Minh Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-44.html.]

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Nhìn bọc tã lót nho nhỏ ở bên cạnh, trái tim luôn lạnh lùng vô tình của Thi Minh Nguyệt bất giác tan ra.

Nàng ấy cúi xuống hôn con trai nhưng khi hôn xong nàng ấy nghi ngờ nhìn Hoa Tinh: "Sao trên người nó lại có mùi thuốc?"

Hoa Tinh khó mở lời nhưng sau khi nghĩ lại, hắn vẫn nói cho Thi Minh Nguyệt biết chuyện này. Minh Nguyệt tỷ tỷ từng nói, điều tỷ ấy ghét nhất chính là che giấu.

Nghe lời giải thích của Hoa Tinh xong, Thi Minh Nguyệt rất áy náy: "Để đệ lãng phí phải tuyết phách hiếm có, ta..." Nàng ấy không dám nhìn Hoa Tinh.

Nàng ấy biết Hoa Tinh có cảm tình với nàng ấy, nếu không tại sao lại dùng dược liệu quý giá như vậy để cứu con mình? Nhưng không yêu, chính là không yêu, nàng ấy không có tình cảm gì với Hoa Tinh, không thể lừa mình dối người ở bên Hoa Tinh chỉ để báo ơn được.

"Minh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không cần phải như thế này. Con của tỷ được sinh ra dưới sự chứng kiến của ta, là ta tình nguyện cứu nó.”

"Tiểu Tinh." Thi Minh Nguyệt ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt toát lên vẻ rực rỡ của tình mẫu tử, rất động lòng người: "Những gì đệ đã làm cho ta, cho đứa bé, ta thật sự không thể trả hết, hay là…Hãy để đứa bé nhận ra đệ là nghĩa phụ đi!”

Hoa Tinh: "..."

Nghĩa phụ! Nếu hắn đồng ý, e rằng hắn thật sự sẽ không còn khả năng gì với Minh Nguyệt tỷ tỷ nữa!

Nhưng mà nhìn Thi Minh Nguyệt đang bướng bỉnh chờ đợi hắn trả lời, Hoa Tinh không nỡ từ chối.

Thôi vậy, chung quy họ có duyên không phận.

Hoa Tinh gật đầu: "Được, sau này ta sẽ là nghĩa phụ của nó. Đúng rồi, Minh Nguyệt tỷ, tỷ đặt tên gì cho đứa bé?”

Vẻ mặt Thi Minh Nguyệt dịu dàng, nàng ấy suy nghĩ hồi lâu: "Gọi nói là Thi Tinh Thần đi, Tinh của tiểu Tinh!"

"Thi Tinh Thần, nghe rất hay." Ánh mắt Hoa Tinh sáng lên, hắn vươn tay ra chọc nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tinh Thần: "Tiểu Tinh Thần, sau này con sẽ được gọi là Thi Tinh Thần."

Nhìn nụ cười thản nhiên của Hoa Tinh, Thi Minh Nguyệt cũng từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Sau này nàng ấy vẫn còn rất nhiều chuyện cần hợp tác với Tiểu Tinh, nếu Tiểu Tinh có khúc mắc với nàng ấy, e rằng sẽ ảnh hưởng xấu đến rất nhiều kế hoạch của nàng ấy. Nhưng bây giờ xem ra cảm tình tốt của Tiểu Tinh đối với nàng ấy giống như mối quan hệ tỷ đệ hơn, đến rất nhanh nhưng cũng không quá khó để từ bỏ. Mà bây giờ, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Cẩm Tâm Các, Lâm Cẩm Hi hồi hộp chờ đợi tin tức của phủ Tấn Vương.

"Chủ nhân, cô nương đã sinh rồi, là con trai." Hồng Cô rất phấn khích, đi vào nói với Lâm Cẩm Hi tin tức này.

"Thật sao?" Bàn tay của Lâm Cẩm Hi nắm chặt, trong giọng nói có chút run rẩy.

Hồng Cô gật đầu khẳng định với hắn.

"Sinh rồi, là con trai, con trai của ta." Lâm Cẩm Hi xúc động, lúc này hắn thậm chí muốn khóc. Con trai của hắn, Minh Châu đã sinh ra cho hắn.

"Chúng ta chuẩn bị thêm một ít người được việc, tìm cách đưa bọn họ vào phủ Tấn Vương." Lâm Cẩm Hi kích động đi lại vòng quanh phòng.

Loading...