Hồng Cô gật đầu đồng ý.
Đúng thế! Tiểu chủ nhân là cành vàng lá ngọc, cho dù có thêm một trăm người cũng không quá nhiều. Nếu không phải vì sợ Tấn Vương nghi ngờ, nàng ấy đã muốn đem tất cả những người thích hợp trong tay đưa đến bên cạnh tiểu chủ nhân.
"Minh Châu thế nào?" Lâm Cẩm Hi tìm viên thuốc mà Hoa Tinh đưa cho hắn. Đây là hắn cố gắng nghĩ cách để Hoa Tinh làm cho mình, thích hợp nhất cho những phụ nữ vừa sinh con bồi bổ cho cơ thể của họ.
"Cô nương vẫn rất khỏe."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Sau khi cất thuốc đi, Lâm Cẩm Hi đưa hộp cho Hồng Cô: "Còn cái này, cũng gửi cho Minh Châu."
Phòng khách phủ Tấn Vương. Sau khi biết hai mẹ con Minh Châu bình an, An Dật Vương thở phào nhẹ nhõm, hai tay run run đốt tất cả kinh Phật đã được sao chép trong nhiều tháng cho Phật tổ: "Xin Phật tổ phù hộ cho Minh Châu và đứa bé một đời bình an và suôn sẻ."
Hoàng cung, Hoàng Đế đang ở ngự thư phòng xử lý chính sự nhưng hiện tại hắn ta có chút lơ đãng. Sau một lúc lâu, khi nhận được tin từ phủ Tấn Vương, hắn ta mới thả lỏng.
"Cuối cùng cũng an toàn sinh rồi." Trái tim bị kéo căng của hắn ta cũng bình an hạ xuống.
Sau khi gấp lại bản tấu trong tay, Hoàng Đế cuối cùng cũng có sức để suy nghĩ một chuyện khác: "Không biết ba ngày sau, Tấn Vương có vào cung để xin phong thế tử hay không?"
Phủ Tấn Vương, tối hôm sau.
Tấn Vương ôm Minh Châu, bên cạnh là đứa bé vừa mới b.ú sữa đang ngủ say, Tấn Vương cầm một tờ giấy viết đầy tên, bảo Minh Châu chọn: "Đây là tên ta đặt cho đứa bé, nàng chọn một cái đi!"
Thế hệ An Dật Vương tên đệm có chữ Ngôn, mà họ của Hoàng tộc Đại Lương là Tề, tên đầy đủ của An Dật Vương là Tề Ngôn Tùy. Thế hệ Tấn Vương và Hoàng Đế tên đệm là Tử, tên của Tấn Vương là Tề Tử Ngọc, Hoàng Đế tên là Tề Tử Sở.
Nhưng đến thế hệ con của Tấn Vương, đứa bé chỉ được tính là con cháu Tông thất, cho dù có xin tước vị thế tử phủ Tấn Vương cũng không thể xếp tên theo thế hệ giống như các Hoàng tử của Hoàng Đế. Do đó, có thể chọn tên cho đứa bé tùy theo ý muốn mà không cần thiết phải tuân theo các quy tắc của Hoàng tộc.
Đó là một tờ giấy tuyên rất lớn, Tấn Vương viết dày đặc kín mít, Minh Châu nhìn hoa cả mắt. Nàng vô thức cau mày: "Chàng tự chọn là được rồi, muốn ta chọn làm cái gì?"
Tấn Vương khẽ cười hôn lên tóc Minh Châu: "Đứa bé là do nàng sinh ra, chuyện lớn như đặt tên này, sao ta có thể tự mình làm chủ?"
Cảm ơn! Nhưng Minh Châu không muốn vinh dự này, nhìn vẻ mặt cố chấp của Tấn Vương. Minh Châu chỉ có thể miễn cưỡng chọn đại một cái tên ngẫu nhiên trên tờ giấy.
Tấn Vương nhìn chằm chằm nói: "Tề Tiễn Chi." Tên này được viết trong thời kỳ mang thai của Minh Châu, Tấn Vương suy nghĩ rất kỹ nhưng lại không dám hành động hấp tấp, viết nó với tình cảm sâu sắc dành cho Minh Châu. Về phần nó đến từ đâu! Tất nhiên, đó chỉ là trong câu chỉ nguyện uyên ương không thành tiên.
Cho nên...
Tấn Vương có chút chột dạ, ngượng ngùng nhìn Minh Châu: "Cái tên này có quá thiếu nam tính không?"
Minh Châu lườm hắn: "Chàng nói để ta chọn, sao nào, ta chọn ra rồi thì chàng không thích nữa phải không?" Có lẽ vừa mới sinh con vẫn chưa thích nghi. Cảm xúc của Minh Châu bây giờ rất dễ bị kích động, nếu có chút không đúng ý, nước mắt sẽ tuôn ra như suối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-45.html.]
"Đừng khóc, đừng khóc." Tấn Vương vội vàng lau nước mắt cho Minh Châu: "Tiễn Chi, gọi là Tề Tiễn Chi. Cái tên này hay, hay vô cùng.”
"Ừm!" Nước mắt Minh Châu đến nhanh nhưng cũng đi nhanh, Tấn Vương nhẹ nhàng xin lỗi, nàng cũng không khóc nữa.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Nhưng mà…
Nàng cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
"Làm sao vậy, thân thể khó chịu chỗ nào sao?"
"Không phải." Giọng nói của Minh Châu rất nhỏ, có vẻ hơi khó mở miệng.
"Nhưng nhìn nàng như vậy." Tấn Vương không tin.
"Ta, ta..." Minh Châu cắn môi, bất đắc dĩ ghé vào tai Tấn Vương, thì thầm vài câu với hắn.
Nghe Minh Châu nói xong, Tấn Vương đỏ bừng mặt. Hắn khụ khụ ho khan một lúc lâu, cuối cùng vẫn có chút xấu hổ: "Vậy giờ phải làm sao? Muốn Chi Chi giúp nàng hút nó ra không?” Một ngày sau khi một người phụ nữ sinh con, sẽ bắt đầu cương sữa.
"Ta..." Minh Châu rối rắm nhìn cục bột nhỏ đang ngủ say, nàng thật sự không muốn cho con bú. Nhưng nếu không cho đứa bé b.ú sữa, nàng sẽ đau mãi thì phải làm sao!
Nhưng sau khi nghĩ lại, Minh Châu vẫn không chịu. Cái chuyện cho con b.ú này, có một sẽ có hai. Nhỡ ra đứa bé này b.ú sữa của mình xong lại không chịu b.ú sữa của v.ú nuôi thì phải làm thế nào?
"Không muốn. Ta và chàng đều không hiểu những điều này, chúng ta hãy hỏi v.ú nuôi đi!
"Đúng, đúng, nên hỏi v.ú nuôi." Tấn Vương m.ô.n.g lung.
Sau khi v.ú nuôi bước vào, nghe xong những lời khó nói của Minh Châu cũng có chút xấu hổ. Nhưng nàng ấy cũng vẫn nói cách giải quyết cho Minh Châu và Tấn Vương.
Sau khi v.ú nuôi rời đi, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người.
Tai Tấn Vương đỏ bừng: "Có muốn làm theo cách mà v.ú nuôi dạy hay không?"
Minh Châu cũng nhìn Tấn Vương, nàng thà để Tấn Vương làm còn hơn là cục bột nhỏ kia. Minh Châu chậm rãi gật đầu, chăn mỏng được phủ lên, bao bọc Tấn Vương và Minh Châu vào bên trong.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi tiểu Tiễn Chi trên giường ngâm nga khóc, hai người mới tách ra. Khi đứng dậy bế đứa bé, Tấn Vương không tự chủ được lẩm bẩm, như thể đang hồi tưởng về điều gì đó.
"Thằng nhóc thối, con thật sự biết gây rắc rối cho cha đấy." Tấn Vương oán hận chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Tiễn Chi, coi đó là bài học cho nó.
Sau khi bế đứa bé ra ngoài cho v.ú nuôi, Tấn Vương quay lại tìm Minh Châu. Lúc này, Minh Châu đã không còn khó chịu nữa, nàng nửa dựa vào giường ánh mắt mơ màng, đầu óc trống rỗng không nghĩ gì.