Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-04-11 07:33:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tấn Vương ngẫm nghĩ cảm thấy cũng có lý. Không hề ngờ rằng ý đồ thật sự đi đến phòng phụ của hai người bọn họ không phải là tiểu thế tử!
Ở phòng phụ, Minh Châu hiếm có sinh ra một tia tình mẫu tử, ngồi buồn chán bên giường nhỏ chơi đùa với con trai.
Nàng duỗi ngón tay chọc chọc vào mặt tiểu Tiễn Chi.
Ở bên cạnh v.ú nuôi căng thẳng lo lắng đến mức mấy lần muốn mở miệng mắng Vương phi. Tiểu thế tử còn chưa đầy tháng, sao có thể không để ý như vậy, muốn đùa nghịch như thế nào thì đùa nghịch?
"Vương phi nương nương." Vú nuôi không kìm được đành nói ra: "Da của đứa bé rất mềm, không thể chọc như vậy, nó sẽ đau."
"Nhưng nó không khóc không gào mà!" Minh Châu lại chọc chọc. Tiểu thế tử mở đôi mắt to như nho đen, nhìn chằm chằm Minh Châu, đột nhiên cười toe toét với Minh Châu.
"Nhìn kìa, nó đang cười với ta!" Minh Châu chỉ vào tiểu Tiễn Chi đang cười vui vẻ.
Vú nuôi: "..."
Vú nuôi cạn lời, đúng là gặp quỷ rồi, Vương phi nương nương đối xử với tiểu thế tử như thế này. Tiểu thế tử không những không khóc không gào mà còn cười vui vẻ.
Khi Hoàng Đế và An Dật Vương đến, những gì họ nhìn thấy là Minh Châu đang chơi đùa vui vẻ với con trai.
"Bái kiến Vương gia, bái kiến An Dật Vương.” Vú nuôi không biết Hoàng Đế, vì vậy nàng ta chỉ chào hỏi Tấn Vương và An Dật Vương.
Tấn Vương xua tay với v.ú nuôi, ra hiệu rằng không cần phải làm lễ.
Giọng nói của v.ú nuôi nhắc nhở Minh Châu, nàng lười biếng ngước lên nhìn ba người họ.
Hoàng Đế và An Dật Vương đều nín thở, nhìn Minh Châu chăm chú.
Sau khi sinh con, Minh Châu phát triển hoàn toàn, giống như hoa mẫu đơn nở rộ, rực rỡ và mê hoặc lòng người. Hấp dẫn đàn ông hơn cả trước. Hai người nhìn đến không nỡ chớp mắt.
"Hoàng huynh, Hoàng thúc." Tấn Vương nở nụ cười nịnh nọt Minh Châu, cũng không nói gì về thái độ không chào hỏi hai người của Minh Châu, hắn bế tiểu Tiễn Chi lên khoe với hai người.
Lúc này hai người mới tỉnh táo lại.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
"Hoàng huynh xem, có phải rất đẹp hay không?"
Hoàng Đế không cảm thấy nó đẹp, một con khỉ da đỏ hỏn còn chưa trưởng thành thì thấy đẹp ở chỗ nào chứ.
Tấn Vương nói tiếp: "Những người đã nhìn thấy đều nói nó trông giống Minh Châu, cho nên ta nghĩ sau này tiểu Tiễn Chi sẽ là một lang quân tuấn mỹ nổi tiếng ở Lương Đô."
Trông giống Minh Châu sao? Lúc này Hoàng Đế và An Dật Vương mới bỏ ra chút tâm tư cẩn thận nhìn tiểu thế tử.
Nếu nhìn kỹ, có vẻ như các đặc điểm trên khuôn mặt quả thật rất giống với Minh Châu. Thừa hưởng di truyền từ Minh Châu nhiều hơn, rất khó để tìm thấy có điểm giống với Tấn Vương.
Nhưng mà... Giống Minh Châu mới tốt! Giống như Tấn Vương, là một kẻ ngốc thô lỗ thì sau này phải làm sao?
Tưởng tượng một phiên bản thu nhỏ của Minh Châu, trái tim của An Dật Vương nóng lên, bước lên phía trước bế tiểu thế tử từ trong tay Tấn Vương.
"Hoàng thúc, tư thế của thúc sai rồi." Tấn Vương gấp gáp, vội vàng chỉnh lại tư thế của An Dật Vương: "Như vậy nó sẽ cảm thấy thoải mái."
"Biết rồi." An Dật Vương tức giận trừng mắt nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-49.html.]
Hoàng Đế cũng nghiêng người sang một bên nhìn tiểu thế tử mới sinh.
Chỉ cần hai người bọn họ nghĩ tới đây là do Minh Châu sinh ra, thậm chí lớn lên cũng sẽ vô cùng giống Minh Châu, trái tim dường như được ngâm nước ấm nở ra, vừa chua vừa mềm.
Sau một thời gian dài, đứa trẻ bắt đầu khóc lên.
"No đói bụng rồi." Tấn Vương rất có kinh nghiệm, bế lấy tiểu Tiễn Chi từ tay An Dật Vương, đưa cho v.ú nuôi.
Vú nuôi bế tiểu Tiễn Chi đi ra phòng ngoài.
Tiểu thế tử đi b.ú sữa, Hoàng Đế và An Dật Vương không có lý do gì để ở lại đây. Cuối cùng, hai người chỉ có thể miễn cưỡng rời khỏi phòng phụ.
Trước khi rời đi, hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại. Ở nơi mà Tấn Vương không thể nhìn thấy, Minh Châu lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh với hai người.
Hoàng Đế và An Dật Vương: "......"
Thời gian thấm thoắt, đã đến ngày đầy tháng của tiểu Tiễn Chi. Sau bữa tiệc đầy tháng, Tấn Vương đi tiễn Hoàng Đế và An Dật Vương ra ngoài.
Trong phòng, tiểu Tiễn Chi nằm trên giường của Minh Châu và Tấn Vương, đang y y a a nói ngôn ngữ trẻ con của mình.
Ngay sau đó, một người đàn ông đeo khăn che mặt đột nhiên lẻn vào phòng.
Minh Châu giật mình nhưng sau khi người đó tháo khăn che mặt ra, Minh Châu tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Người đó không ai khác chính là Lâm Cẩm Hi.
"Sao ngươi đến đây?" Giọng điệu của Minh Châu không tốt: "Tránh người khác chưa? Đừng để bị phát hiện đó?”
"Yên tâm, tạm thời Tấn Vương sẽ không thể trở về." Lâm Cẩm Hi bước lên phía trước, ánh mắt nóng bỏng nhìn Minh Châu và đứa bé.
Tiểu Tiễn Chi bây giờ đã lớn hơn, hoàn toàn tạm biệt giai đoạn xấu xí của con khỉ da đỏ hỏn, đã trở thành một cục bột nhỏ trắng trẻo, mềm mềm, xinh đẹp.
"Nó tên là gì?" Cả người Lâm Cẩm Hi run run, muốn sờ đứa bé nhưng hắn sợ tay chân thô ráp của hắn làm nó bị thương.
"Tề Tiễn Chi." Minh Châu đáp.
Họ Tề? Lâm Cẩm Hi nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi cẩn thận quan sát khuôn mặt của tiểu Tiễn Chi, Lâm Cẩm Hi dịu dàng nhìn Minh Châu: "Nó rất giống nàng."
Minh Châu nhíu mày, nghĩ đến điều gì đó, nhìn tiểu Tiễn Chi, sau đó lại nhìn Lâm Cẩm Hi: "Nhưng nó cũng giống ngươi ba phần."
Minh Châu cau chặt mày: "Lần này ngươi đến nhìn xong rồi thì sau này đừng đến nữa, bị người ta nhìn thấy khuôn mặt của hai người, khó có thể đảm bảo người khác sẽ không nghĩ nhiều."
Lâm Cẩm Hi: "..."
"Khương Minh Châu, nàng đúng thật là qua cầu rút ván!" Lâm Cẩm Hi nghiến răng nghiến lợi nói với Minh Châu.
"Ta làm điều này vì lợi ích của con chúng ta." Minh Châu cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng đáp.
Bỏ đi, so đo với nàng thì người tức c.h.ế.t chỉ có thể là hắn.
Lâm Cẩm Hi bất lực: "Ta có bảo Hồng Cô cho người vào Tấn Vương phủ, sau này nàng tìm cách đưa người đến bên cạnh đứa bé.