Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-04-11 07:33:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ngươi có ý gì?" Minh Châu bất mãn: "Lẽ nào không tin ta? Ngươi cho rằng ta sẽ làm tổn thương con trai ngươi sao?”

"Ta không có ý đó." Lâm Cẩm Hi thở dài: "Ta chỉ muốn xung quanh nàng và con thêm an toàn hơn mà thôi "

"Loại bảo vệ gì, ta không tin, ta chỉ thấy ý định của ngươi không đàng hoàng, ngươi muốn dùng những người này để theo dõi ta, khống chế ta."

Lâm Cẩm Hi: "..."

Lâm Cẩm Hi bất lực: "Thôi được! Nàng không muốn dùng thì thôi. "Vậy thì chỉ có thể để những người này từ sáng ẩn vào trong tối.

"Đúng rồi, ta cũng bảo Hồng Cô mang cho nàng một gói thuốc viên, nàng có nhận được không?"

Thuốc viên sao? Đúng là có một thứ như vậy, nhưng căn bản Minh Châu không định sử dụng nó. Ai biết được có những thứ gì linh tinh bên trong chứ?

"Nhận được rồi." Giọng điệu của Minh Châu rất lạnh nhạt.

Lâm Cẩm Hi thông minh cỡ nào! Làm sao hắn không nhìn ra suy nghĩ của Minh Châu: "Đó là ta nhờ truyền nhân Thần y cốc làm, trong đó toàn là các loại thảo dược quý hiếm có giá trị vạn kim, bây giờ nàng uống là thích hợp nhất."

Minh Châu ngạc nhiên: "Thật sự tốt như vậy sao?"

Lâm Cẩm Hi gật đầu.

Lâm Cẩm Hi sẽ không hại nàng, với lại... Thần y cốc. Mặc dù nàng đã từng là một Hoa Nương thấp kém nhưng truyền thuyết về Thần y cốc nàng cũng đã được nghe qua.

"Được rồi! Ta sẽ uống nó.”

"Ừm!" Lâm Cẩm Hi luyến tiếc nhìn hai mẹ con: "Nàng không muốn ta đến gặp hai người, cũng được, mấy năm gần đây ta sẽ ở bên Đại Yến lâu dài, chắc là sẽ không có thời gian để gặp lại nàng và con, nàng …các nàng phải cẩn thận.”

"Biết rồi, biết rồi." Minh Châu sốt ruột.

Cuối cùng, Lâm Cẩm Hi không nhịn được dục vọng trong lòng mà hôn đứa bé. Lại nhìn Minh Châu, trong ánh mắt chán ghét và bất mãn của Minh Châu, hắn ôm Minh Châu hôn thật sâu. Sau nụ hôn, dưới khuôn mặt đen kịt của Minh Châu, hắn rời khỏi Tấn Vương phủ.

Sau khi Tấn Vương trở về, không hề phát hiện ra điều gì khác lạ, hắn vui vẻ nhìn tiểu Tiễn Chi: "Tiểu Tiễn Chi của chúng ta đang đợi phụ vương à!" Lúc này, tiểu Tiễn Chi tinh thần rất tốt, chớp chớp đôi mắt to, không ngừng nhìn Tấn Vương.

"Minh Châu, nàng đến nhìn xem, nó nhận ra ta, nó biết ta là cha của nó." Tấn Vương ngốc nghếch gọi Minh Châu.

Nhưng lúc này Minh Châu đang nghiên cứu viên thuốc mà Lâm Cẩm Hi nói, không muốn để ý tới hắn.

Tấn Vương không hề khó chịu, một mình giao lưu trò chuyện với tiểu Tiễn Chi.

Trị giá vạn kim, được Thần y cốc làm ra. Minh Châu rất kỳ vọng, cẩn thận l.i.ế.m viên thuốc trong tay.

Tấn Vương bế tiểu Tiễn Chi vào lòng rồi đi tới: "Nàng ăn cái gì vậy?"

"Cái này." Minh Châu đưa cho hắn: "Không biết là ai tặng, hình như là bồi bổ cơ thể."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-50.html.]

Tấn Vương cau mày: "Sao có thể uống bừa bãi loại thuốc không rõ nguồn gốc này?"

"Vậy chàng bảo thái y xem xét giúp ta." Minh Châu đưa đồ cho hắn.

"Nàng chờ chút." Tấn Vương nhận lấy, đưa tiểu Tiễn Chi cho Minh Châu. Minh Châu chán ghét né tránh hành động của Tấn Vương.

Tấn Vương: "..."

Bỏ đi, Tấn Vương đã biết Minh Châu hình như không thích đứa bé lắm, cho nên chỉ có thể để tiểu Tiễn Chi ở chỗ v.ú nuôi trước.

Chưa đầy một nén nhang, Tấn Vương đã trở về, nhưng vẻ mặt lại có chút rối rắm: "Ngự y nói đây là đồ tốt. Các dược liệu trong đó đều rất quý hiếm, rất thích hợp cho những phụ nữ vừa sinh con. Nhưng mà, đồ tốt như thế này, rốt cuộc là ai đã gửi tới chứ?”

Minh Châu bình tĩnh: "Ta không biết! Vậy ta có thể uống rồi!”

Thôi vậy, ai tặng cũng không quan trọng, đều là thứ tốt cho sức khỏe của Minh Châu.

"Uống đi! Không sao đâu.”

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

“Ừ!" Minh Châu vui vẻ.

Ba năm trôi qua trong nháy mắt, cục bột nhỏ một thời giờ đã phát triển thành một đứa trẻ nghịch ngợm chạy khắp nơi.

Bây giờ tiểu Tiễn Chi đã ba tuổi rưỡi, khi còn bé trông giống Minh Châu, bây giờ càng giống hơn. Dáng vẻ rất tinh xảo, xinh đẹp, thoạt nhìn căn bản không nhận ra đây là một đứa bé trai xinh đẹp. Chỉ làm cho người ta cảm thấy đây chắc hẳn là một tiểu nương tử được nuông chiều.

Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp là tính cách của nó.

Từ nhỏ tiểu Tiễn Chi đã rất phá phách, tính phản nghịch cao, người lớn càng không cho phép nó làm điều gì, nó càng phải làm.

Đặc biệt, sau lưng còn có An Dật Vương và Hoàng Đế đứng sau âm thầm chống lưng cho nó.

Ngoài ra còn có Tấn Vương, mặc dù tiểu Tiễn Chi luôn có thể khiến huyết áp của hắn tăng vọt. Nhưng không thể không nói hắn nuông chiều đứa bé là thái quá nhất.

Với sự nỗ lực của nhiều bên, tiểu Tiễn Chi đã thành công phát triển thành một đứa trẻ nghịch ngợm, rất phá hoại. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tiểu Tiễn Chi không sợ trời không sợ đất nhưng là sợ Minh Châu.

Sau mỗi lần gây chuyện, Minh Châu cũng không làm gì nhiều cả. Chỉ cần lạnh lùng nhìn nó, nó có thể ngoan ngoãn ngay lập tức. Khi nó ngoan ngoãn thì thật sự rất ngoan, nhưng đứa bé hay quên, chỉ cần Minh Châu không có mặt, nó sẽ trở lại con đường cũ của mình.

Ví dụ như lần này, tiểu Tiễn Chi vào cung cùng Tấn Vương, đã đánh cho hai Hoàng tử của Hoàng Đế một trận.

Hai vị Hoàng tử đó lớn hơn tiểu Tiễn Chi hai tuổi, nhưng hai người hợp lực, cũng không đánh bại được tiểu Tiễn Chi.

Thành thật mà nói, Hoàng Đế không muốn quản chuyện này. Hắn không nỡ trừng phạt tiểu Tiễn Chi nhưng nói đúng ra thì cũng không thể nói hai Hoàng tử đã làm sai. Nguyên nhân sự việc cũng là do tiểu Tiễn Chi ngang ngược, cho nên hắn chỉ có thể ba phải mà đưa tiểu Tiễn Chi trở về Tấn Vương phủ, bảo Minh Châu trừng phạt tiểu Tiễn Chi.

Minh Châu đau đầu, nói rằng trẻ con là cái đồ phiền phức. Đặc biệt là đứa bé này càng khó dạy bảo hơn những đứa khác.

"Đã biết sai chưa?" Minh Châu nhìn tiểu Tiễn Chi với vẻ mặt lạnh lùng.

Loading...