Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-04-11 07:34:00
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Biết rồi ạ." Tiểu Tiễn Chi nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, nhưng khi nó quay cái đầu nhỏ đi, ở một góc độ mà Minh Châu không nghe thấy nó lẩm bẩm: "Nhưng ta không thấy ta sai!" Hoàng Đế bá bá đã nói, ta là đại bảo bối, tất cả mọi người phải nghe ta. Ai bảo bọn họ không như vậy, còn dám bắt ta hành lễ với bọn họ? Hoàng Đế bá bá còn không nỡ bắt ta hành lễ!”
"Một mình ngươi lẩm bẩm cái gì ở đó?" Minh Châu hỏi nó.
Tiểu Tiễn Chi giật mình, nhìn Minh Châu cười lấy lòng. Trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt quá giống Minh Châu, Minh Châu nhìn mà thấy đau mắt. Thậm chí càng bực mình hơn với đồ phiền phức này: "Ngay cả khi biết sai, hôm nay cũng sẽ phải phạt ngươi, đi đến Phật đường quỳ, phạt ngươi không được phép ăn trong nửa ngày.”
"Mẫu phi." Không được ăn cũng quá là thảm đi! Tiểu Tiễn Chi nhìn Minh Châu một cách đáng thương.
Nhưng Minh Châu không phải là Tấn Vương yêu thương nó, cũng sẽ không động lòng vì bộ dạng đáng thương của nó.
Cuối cùng, tiểu Tiễn Chi vẫn phải đi quỳ gối trong Phật đường.
Nhưng không lâu sau đó, Tấn Vương đã rón rén đến Phật đường.
"Phụ vương." Nhìn thấy Tấn Vương, ánh mắt tiểu Tiễn Chi lập tức sáng lên: "Cha tới đây cứu con phải không?"
"Suỵt” Tấn Vương làm động tác im lặng với nó, ra hiệu bảo nó đừng lớn tiếng, hắn cẩn thận lấy ra một túi giấy dính dầu từ trong n.g.ự.c đưa cho tiểu Tiễn Chi: "Mau ăn đi! Ta đã lén lúc mang đến cho con, không cho mẫu phi con biết.”
Hóa ra không phải đến cứu mình ra!
Hai cha con nhìn nhau, tiểu Tiễn Chi ngửi ngửi, mở túi giấy dầu.
Bên trong là một chiếc bánh chay thơm phức: "Tại sao không phải là thịt?"
"Mùi thịt quá nồng, mẫu phi con sẽ ngửi thấy." Tấn Vương ôm con trai, hạ thấp giọng.
Ài! Biết phụ vương cũng sợ mẫu phi mà, tiểu Tiễn Chi thở dài như một tiểu đại nhân.
"Nói cho phụ vương biết, tại sao hôm nay lại đánh người?" Sau khi tiểu Tiễn Chi ăn từng miếng nhỏ hết bánh nướng, Tấn Vương mới hỏi nguyên nhân.
Nói đến sự việc hôm nay, tiểu Tiễn Chi cũng rất tức giận. Nó phẫn nộ nhìn Tấn Vương: "Phụ vương, hai vị Hoàng tử kia rất xấu. Hoàng Đế bá bá đã nói rằng con là đại bảo bối của ông ấy, có thể không cần hành lễ với bất cứ ai. Nhưng hai Hoàng tử kia ỷ thế h.i.ế.p người bắt con hành lễ với họ. Bọn họ là Hoàng tử thì lớn lắm à! Có thể lợi hại hơn Hoàng Đế bá bá sao?”
"Hóa ra bởi vì như vậy à!" Tấn Vương cũng gật đầu tức giận: "Con không làm gì sai trong chuyện này. Là con trai của bản Vương, phải có loại khí phách này, chịu gì cũng được nhưng không thể chịu thiệt.”
"Đúng thế!" Tiểu Tiễn Chi cũng gật gật cái đầu nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-51.html.]
"Nhưng mà..." Tấn Vương lại hỏi: “Con đã đánh bọn họ ra làm sao rồi?"
Hai mắt tiểu Tiễn Chi đảo vòng tròn, không muốn trả lời câu hỏi của Tấn Vương.
"Mau nói đi." Tấn Vương véo cái m.ô.n.g nhỏ của nó.
"Được rồi! Được rồi mà!” Tiểu Tiễn Chi bị chọc cười khúc khích: "Cũng không có gì, chỉ là một người bị gãy sống mũi, một người bị gãy cánh tay."
Tấn Vương: "..."
Thằng nhóc thối này. Biết rằng mình sinh ra đã có sức mạnh to lớn, lúc ra tay đánh người còn xuống tay nặng như thế. Cũng không biết suy nghĩ một chút rằng lão cha của nó phải khó khăn giúp nó dọn dẹp mớ rắc rối này.
"Phụ vương." Tiểu Tiễn Chi chớp chớp đôi mắt to nhìn Tấn Vương một cách đáng thương: "Con không muốn ở lại Phật đường nữa, ban đêm ở đây tối và lạnh lẽo, thật đáng sợ, con có thể trở về viện của mình hay không?"
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
"Đương nhiên không thế." Tấn Vương hung dữ nhìn nó. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của con trai, ngọn lửa vừa thiêu đốt trong lồng n.g.ự.c lại nhanh chóng bị dập tắt. Sắc mặt hắn lạnh lùng nhưng những lời hắn nói thì ngược lại: "Bây giờ con trở về, chỗ mẫu phi không dễ giải thích. Nhưng đừng sợ, phụ vương ở đây với con.”
"Được rồi!" Tiểu Tiễn Chi buồn buồn. Nó biết là sẽ như thế này mà, từ khi nó bắt đầu nghe hiểu lời nói của người lớn, phụ vương của nó chưa từng ở trước mặt mẫu phi nó có thể cứng rắn được một lần. Mỗi lần bị mẫu phi trừng phạt, phụ vương đều ở bên cạnh nó, hy vọng phụ vương chống đối lại mẫu phi thì thà rằng hy vọng mặt trời mọc ở phía tây còn hơn.
Nhưng mà...
"Phụ vương, con mệt quá." Giọng của tiểu Tiễn Chi non nớt, ngáp một cái, mệt mỏi nói.
"Ngủ đi! Phụ vương ôm con.” Ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại của con trai vào lòng, Tấn Vương cởi áo khoác và đắp lên cho con trai.
Khi thời gian trừng phạt kết thúc, tiểu Tiễn Chi vẫn chưa tỉnh lại. Tấn Vương không muốn đánh thức nó, đứa bé chỉ mới ba tuổi rưỡi, đang là lúc phát triển thân thể, rất thiếu ngủ. Hắn nhẹ nhàng ôm tiểu Tiễn Chi trở về viện nhỏ của nó, sau khi giao tiểu Tiễn Chi cho nha hoàn bên cạnh nó, hắn mới chầm chậm đi về viện của hắn và Minh Châu.
Trong phòng, Minh Châu tắm xong chuẩn bị đi ngủ. Tóc nàng vẫn còn hơi ướt, mang theo hơi nước nhàn nhạt, ẩm ướt xen lẫn mùi thơm độc đáo của cơ thể, mờ ảo mê hoặc người.
"Tóc vẫn chưa khô, vậy mà đã chuẩn bị đi ngủ rồi sao?" Sau khi Tấn Vương đi vào, bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Minh Châu, khẽ đặt bàn tay to của mình lên vai Minh Châu.
Minh Châu không trả lời hắn mà chỉ bôi dầu thơm lên mặt và cổ trước gương đồng.
Tấn Vương cười cợt: "Minh Châu, con vẫn còn nhỏ, sau này nó làm sai nàng có thể đánh m.ô.n.g nó, đừng phạt nó quỳ gối trong Phật đường nữa!"
Đánh nó có thể để nó ghi nhớ hay không? Với lại, đôi tay của nàng mềm mại tinh tế làm sao! Đánh thằng nhóc thối kia, nàng còn sợ đau tay đấy chứ?
Bôi dầu thơm xong, Minh Châu vỗ bàn tay to đặt lên vai nàng ấy: "Lần nào quỳ gối trong Phật đường chàng không đi cùng nó!" Hình phạt của ta có tác dụng không? Trên mặt nhìn thì có vẻ tốt mà thôi. Vả lại, địa vị của Hoàng tử cao quý biết bao! Nó nói đánh thì đánh, còn đánh người ta bị thương nặng. Nương nương trong cung đã đến trước mặt hoàng đế khóc lóc cầu xin rồi, chẳng lẽ ta thật sự không nên làm gì sao?”