"Ôi! Ta không có ý đó.” Tấn Vương cũng có chút rén! Thằng nhóc thối này, ngày mai hắn phải dạy bảo nó thật tốt. Đánh Hoàng tử không sao nhưng phải biết mức độ, trẻ con đánh nhau bình thường và bị thương nặng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
"Được rồi, được rồi, ta không muốn nói chuyện đó nữa." Minh Châu tiếp tục lau tóc trước gương đồng: "Ta đã trừng phạt nó, chuyện này coi như kết thúc, sau này chàng cũng phải quản nó kỹ hơn. Đừng để quá đáng như vậy nữa.”
"Được, được, ta biết rồi." Nhìn động tác ưu mỹ của mỹ nhân trước mặt, đầu óc Tấn Vương lại rối bời.
Hắn bước lên phía trước ôm lấy Minh Châu, ghé vào tai Minh Châu thì thầm:
"Thằng nhóc thối này không nghe lời, hay là chúng ta sinh thêm một đứa ngoan ngoãn đi!"
Sinh thêm một đứa nữa sao? Trong lòng Minh Châu kỳ quái nhưng trên mặt lại không lộ ra ngoài. Nàng chỉ đặt bàn tay nhỏ bé lên n.g.ự.c Tấn Vương, mỉm cười nói: "Được! Ta thế nào cũng được! Chỉ xem vương gia có thể sinh thêm được hay không?
Tấn Vương bị Minh Châu khiêu khích, hắn kéo Minh Châu vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ: "Khiêu khích ta, đợi lát nữa đừng xin tha."
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Ôi chao, mặc dù miệng nàng thường nói đầy lời dối trá nhưng đôi khi cũng sẽ nói sự thật. Nhưng mà lời nói thật thì không ai tin.
Mỗi ngày Tấn Vương đều đeo bám nàng, hơn ba năm nay, nàng cũng không uống canh tránh thai. Nếu là bình thường, làm sao bụng nàng lại không có chút động tĩnh nào?
Cho nên nói rồi! Trong bức màn mờ mờ, Minh Châu chậm rãi vuốt ve bên sườn mặt của Tấn Vương, nhưng đầu óc lại bay đi rất xa.
Thực lực của Lâm Cẩm Hi vẫn rất mạnh, ở điểm này nàng vẫn khá hài lòng với hắn.
Nơi chim hót hoa thơm ở Thần y cốc, trong một ngôi nhà trúc sạch sẽ và thanh nhã, âm thanh đọc sách của trẻ con liên tục truyền ra.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện."
"Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên..."
Bên ngoài ngôi nhà trúc, Hoa Tinh ngồi đối diện Thi Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt tỷ, thu nhập của hiệu buôn Thịnh Thế năm nay đã tăng hơn gấp ba lần so với năm ngoái." Hoa Tinh rất hưng phấn, ánh mắt sáng ngời nhìn Thi Minh Nguyệt.
Hiệu buôn Thịnh Thế là một ý tưởng được đưa ra bởi Thi Minh Nguyệt từ ba năm trước khi Thần Thần đầy tháng. Sử dụng bảng hiệu và các mối quan hệ của Thần y cốc, nhưng tất cả các vấn đề cụ thể đều do Thi Minh Nguyệt tự tay xử lý. Lúc mới bắt đầu, Hoa Tinh thật sự không xem trọng lắm. Cũng không phải là xem thường Thi Minh Nguyệt, chỉ là trong thời đại này, phụ nữ vốn không dễ sống, chứ đừng nói đến việc ra ngoài xuất đầu lộ diện để làm ăn như đàn ông.
Bên cạnh đó, Thi Minh Nguyệt quá xinh đẹp, điều này càng khiến nàng ấy khó khăn hơn trong việc kinh doanh.
Nhưng Thi Minh Nguyệt rất kiên trì, cho dù nàng ấy có chịu đựng bao nhiêu gian khổ, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, cũng không nói một lời, cho nên chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi đã xây dựng nên hiệu buôn phát triển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-52.html.]
Thông minh như vậy, đặc biệt như vậy, nó là một loại sức mạnh mà Hoa Tinh chưa bao giờ được tiếp xúc qua.
Hoa Tinh càng thêm khâm phục Thi Minh Nguyệt.
Sau đó, Thi Minh Nguyệt đã lợi dụng tình hình, trong vòng ba năm, đã mở hiệu buôn Thịnh Thế trên khắp Đại Lương và Đại Yên.
Bây giờ hiệu buôn Thịnh Thế đã trở nên lớn mạnh đồ sộ không thể lay chuyển.
Vẻ mặt Thi Minh Nguyệt lạnh nhạt, dù sao nàng ấy cũng khác với phụ nữ của thế giới này, trong đầu nàng ấy có năm ngàn năm kết tinh trí tuệ. đã học được kiến thức kinh doanh một cách có hệ thống, nếu dựa vào những điều này vẫn không thể tạo dựng sự nghiệp ở đây, thì nàng ấy nên xấu hổ nhảy vào lò mà tái tạo lại.
"Ta nhớ trước đây đệ đã nói rằng thời điểm tốt nhất để giải độc hoàn toàn cho Thần Thần là từ ba đến bốn tuổi. Vậy... bây giờ" Thi Minh Nguyệt nhìn Hoa Tinh lo lắng.
Nhắc đến thân thể của Thi Tinh Thần, vẻ mặt của Hoa Tinh cũng trở nên nghiêm túc.
"Trong ba năm qua, ta đã thu thập tất cả các dược liệu mà Thần Thần cần. Chỉ là liều thuốc dẫn đó...." Hắn nhìn Thi Minh Nguyệt không nói gì nữa: "Minh Nguyệt tỷ, tỷ đã tìm được phụ thân ruột của Thần Thần chưa?"
Đúng vậy, ba năm qua, hắn đã biết được nguyên nhân Thi Minh Nguyệt mang thai.
Chỉ có thể nói rằng đó là một chuyện ngoài ý muốn.
Phụ thân ruột sao? Thi Minh Nguyệt siết chặt hai tay thành nắm đấm, nàng ấy nhớ tới câu trả lời mà Lâm Cẩm Hi đã gửi cho nàng ấy ba ngày trước.
Trong ba năm qua, Lâm Cẩm Hi đã giúp đỡ nàng ấy rất nhiều, bọn họ cũng là những người bạn tri kỉ tốt nhất. Sau khi giao phó lòng tin của mình, nàng ấy nhờ Lâm Cẩm Hi tìm phụ thân ruột của Thần Thần. Tất nhiên, trứng không thể được đặt trong cùng một giỏ. Bản thân nàng ấy cũng đã sử dụng các mối quan hệ của hiệu buôn Thịnh Thế để tìm kiếm.
Nhưng có lẽ thân phận của người đó thật sự không bình thường, nàng ấy đã tìm kiếm cả hai năm nhưng không tìm được.
Một năm trước, nàng ấy mới nói cho Lâm Cẩm Hi về chuyện này. Ba ngày trước, cuối cùng cũng có kết quả.
Nhưng kết quả lại khiến nàng ấy rất bối rối, trên đó nói rằng phụ thân ruột của con trai nàng ấy là Tấn Vương, chiến thần của Đại Lương.
Tấn Vương! Trong ba năm qua, danh tiếng của Tấn Vương rất lớn.
Trước đây, khi mọi người nhắc đến Tấn Vương, hầu hết đều là Tấn Vương anh dũng thiện chiến, đã làm hết sức mình vì Đại Lương và trả giá rất nhiều. Nhưng bây giờ... Dân chúng lại càng thích suy đoán về chuyện phong lưu của Tấn Vương. Đặc biệt, nghe nói Tấn Vương thà vứt bỏ tiền đồ của bản thân cũng nhất quyết phải cưới Hoa Nương làm Vương phi.
Và còn rất sủng ái Vương phi đó, muốn gì cũng được. Thậm chí khi Hoa Nương đó vừa sinh con cho hắn thì đã xin phong cho đứa bé đó làm thế tử.
Một nhà ba người rất tình cảm, khiến người khác phải ghen tị.