Cho dù nàng ấy biết nàng ấy và Tấn Vương chỉ có một đêm bên nhau, Tấn Vương cũng có thể đã quên mất sự tồn tại của nàng ấy. Nhưng Thi Minh Nguyệt vẫn thấy khó chịu trong lòng, theo bản năng cảm thấy như đồ vật của mình bị cướp đoạt.
Tấn Vương là phụ thân của Thần Thần mà thành thật chỉ là đứa con riêng không được công nhận. Chỉ cần nghĩ đến như vậy, trong lòng Thi Minh Nguyệt liền phẫn nộ, thậm chí còn tức giận với cả thê tử và con của Tấn Vương.
Ngày trước, khi thỉnh thoảng nhớ lại người đàn ông đêm đó, trong lòng xuất hiện một chút rung động thì dường như vào lúc này lại rất nực cười.
Thi Minh Nguyệt từ từ thả nắm đ.ấ.m đang siết chặt của mình ra.
Quên đi, vốn chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Với lại, nàng ấy cũng không có gì để nghĩ về Tấn Vương. Nàng ấy chỉ là, nàng ấy chỉ là cần m.á.u đầu ngón tay của Tấn Vương để cứu Thần Thần mà thôi.
Chuyện phong lưu của Tấn Vương, thê tử và con trai Tấn Vương có liên quan gì đến nàng ấy đâu?
"Phụ thân ruột của Thần Thần..." Thi Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Nếu không có chuyện gì ngoài ý thì hẳn là Tấn Vương chiến thần Đại Lương."
Hoa Tinh: "..."
Hoa Tinh kinh ngạc há hốc mồm không thể ngậm lại.
"Thần Thần, phụ thân của Thần Thần Tấn Vương sao?" Tin tức này thật sự bất ngờ.
Thảo nào! Mạng lưới của hiệu buôn Thịnh Thế đã rất lớn nhưng vẫn phải mất ba năm mới có thể tìm ra người đó. Nếu là Tấn Vương thì đúng là nên như vậy. Hoàng tộc tôn quý, Tấn Vương lại rất quan trọng với Đại Lương. Cho dù hiệu buôn Thịnh Thế đã phát triển như hiện tại nhưng so với Tấn Vương thì vẫn còn rất nhỏ bé. Làm sao có thể tìm hiểu chuyện riêng tư của Tấn Vương được chứ?
"Vậy Minh Nguyệt tỷ, chúng ta phải làm gì?"
"Chúng ta…" Thi Minh Nguyệt ngẫm nghĩ: "Địa vị của Tấn Vương rất cao quý, không dễ tiếp cận. Nhưng ta nghe nói Vương phi của hắn, là một hoa nương nũng nịu tùy hứng, rất thích cái đẹp.
Thi Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn Hoa Tinh: "Tiểu Tinh, đệ nói nếu đệ tạo dựng được tên tuổi trong gia quyến của các đại thần quý tộc ở kinh thành, nàng sẽ chủ động tìm đến đệ hay không?"
Gia quyến sao? Hoa Tinh có chút do dự.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Hắn đường đường là thiếu chủ Thần y cốc, trà trộn vào trong một đám phụ nữ thì giống cái gì?
Nhưng mà...
Nhìn bóng dáng nhỏ bé trong phòng nghiêm túc đọc sách, ốm yếu và xanh xao, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, thật khiến cho người ta đau lòng. Trong lòng hắn kháng cự rồi lại từ từ buông lỏng.
"Mẹ, cha nuôi." Đúng vào lúc này, ở trong nhà Thi Tinh Thần cũng ngừng đọc sách. Nó chậm rãi bước ra như một tiểu đại nhân, mặc dù đi rất chậm nhưng đã nhìn thấy khí phách từ nhỏ.
Nó đứng yên trước mặt Thi Minh Nguyệt và Hoa Tinh, hành lễ với hai người.
"Tinh Thần bái kiến mẹ và cha nuôi."
"Thần Thần không cần đa lễ.” Thi Minh Nguyệt đau lòng con trai mình, kéo Thi Tinh Thần ôm vào lòng. Nếu nói về chuyện ngoài ý muốn với Tấn Vương, điều mà Thi Minh Nguyệt biết ơn nhất đó là đứa bé mà Tấn Vương đã mang đến cho nàng ấy.
Đứa bé này thật sự rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người ta thấy đau lòng. Tuổi còn nhỏ nhưng đã vô cùng biết chịu đựng, khi đau đớn cũng không rên một tiếng, vì nó sợ để nàng ấy và Hoa Tinh nghe thấy sẽ lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-53.html.]
Thi Minh Nguyệt đặt tay lên trán Thi Tinh Thần: "Nhiệt độ hôm nay bình thường, không có sốt."
Bị mẹ đối xử như vậy, quá gần gũi rồi, đặc biệt là Hoa Tinh còn đang nhìn ở bên kia! Thi Tinh Thần có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thân thể nhỏ bé căng thẳng, không để bản thân rơi vào vòng tay ấm áp của mẹ: "Mẹ, Thần Thần đã lớn rồi, mẹ không thể ôm Thần Thần như thế này trước mặt mọi người được nữa."
Thi Minh Nguyệt: "..."
Hoa Tinh: "..."
Thi Minh Nguyệt dở khóc dở cười, xoa đầu con trai: "Lớn cái gì chứ, cho dù con đã trưởng thành, đến tuổi đội mũ thì trong lòng mẹ, con vẫn là tiểu bảo bối của mẹ."
Thi Tinh Thần: "..."
Cái gì... tiểu bảo bối cái gì. Làm sao mẹ lại có thể nói công khai tên thân mật dành cho nó ra như vậy? Thật xấu hổ quá!
Thi Tinh Thần vùi đầu nhỏ vào vai Thi Minh Nguyệt, nó xấu hổ nhìn hai người bọn họ.
"Thần Thần, đến đây, đến chỗ cha nuôi." Hoa Tinh vẫy tay gọi Thi Tinh Thần.
Thi Tinh Thần xuống khỏi người Thi Minh Nguyệt, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hoa Tinh, khẽ gọi: "Cha nuôi."
"Ừm!" Hoa Tinh đáp lại rồi bế Thi Tinh Thần ngồi lên đùi của mình.
"Thần Thần có muốn trở nên khỏe mạnh không?" Hoa Tinh khẽ hỏi nó.
"Muốn ạ."Thi Tinh Thần ngẩng cái đầu nhỏ lên, nghiêm túc nhìn Hoa Tinh: "Thần Thần muốn khỏe mạnh, Thần Thần không muốn cha nuôi và mẹ phải mệt mỏi chạy lung tung vì thân thể của con."
Ngay cả ước muốn thân thể khỏe mạnh cũng là vì không muốn làm liên lụy đến bọn họ hay sao?
Hoa Tinh nhìn chằm chằm Thi Tinh Thần.
Hắn đã làm cha nuôi của nó trong ba năm, có lẽ ban đầu hắn không có cảm xúc thật sự. Nhưng nhiều thứ, một khi đã cho đi một cách chân thành, kết quả thường không nằm trong tầm kiểm soát nữa.
Hắn đối với Thi Tinh Thần là như vậy.
Bây giờ, hắn thật sự coi đứa bé này là con của mình, cũng thật sự muốn cho nó một cơ thể khỏe mạnh. Không phải vì Thi Minh Nguyệt, chỉ vì Thi Tinh Thần.
"Được, cha nuôi hứa. Nhiều nhất là đến bốn tuổi, cha nuôi sẽ trả lại cho con một cơ thể khỏe mạnh.” Hoa Tinh trịnh trọng nói.
Thi Minh Nguyệt ở đối diện xúc động, sau khi phản ứng lại, nàng ấy nhìn Hoa Tinh đầy cảm kích.
Nàng ấy biết Hoa Tinh đã đồng ý với nàng ấy.
Ban đêm, trong hoàng cung Đại Yên, vào lúc này, tiếng khóc chói tai, mùi m.á.u lưu lại rất lâu.
Lâm Cẩm Hi mặc áo choàng trắng như ánh trăng, trong tay cầm quạt gấp, đi qua nơi bừa bộn này giống như một quý ông đi dạo trong làn gió thanh mát.