Lão Hoàng đế của Đại Yên lúc này cơ thể đang bị tê liệt, nhìn Lâm Cẩm Hi đang bước vào đại điện với vẻ mặt kinh hoàng.
“Ngươi, ngươi là con trai của Lâm phi, không phải ngươi đã c.h.ế.t rồi sao?” Ông ta thở khó khăn nói: “Hay là nói ngươi là quỷ đến tìm trẫm để đòi mạng phải không?”
Lâm Cẩm Hi hứng thú nhìn lão Hoàng đế: "Phụ hoàng, đừng lừa dối chính mình nữa. Là ta, ta chưa chết, ta đã trở lại.”
Hắn vỗ vỗ chiếc quạt gấp vào lòng bàn tay và đi vòng quanh đại điện vài lần: "Đây là trung tâm quyền lực cao nhất mà con cháu Hoàng tộc Đại Yên hằng mong ước.”
Hắn bước lên bậc thang, dừng lại trước mặt lão Hoàng đế: "Có bao nhiêu người đã phải trả giá bằng mạng sống vì chiếc ngai vàng này. Còn có ngài… phụ hoàng của ta. Vì chiếc ghế này, thậm chí ngài còn tự tay độc c.h.ế.t mẫu phi của ta. Ném ta khi đó vẫn còn là một đứa trẻ vào giữa bầy sói.”
Hắn thở dài: "Nếu không có nhiều người trung thành trong Lâm gia của mẫu phi ta, có lẽ ta thật sự không thể quay trở về.”
Hắn lắc đầu: “Nhưng ngài nhìn xem, ngài ngồi trên ngai vàng gần mười năm, ngài có được gì? Triều thần chống đối, Hoàng tử làm phản, dân chúng lầm than sao? Ngài thật vô dụng, thật sự làm cho ta thất vọng. Ngài giẫm lên m.á.u thịt của Lâm gia chúng ta để ngồi lên chiếc ngai này mà chỉ đạt được một chút thành tựu như vậy ư?”
Nói đến đây, hắn tựa hồ không muốn nói nhảm với ông ta nữa. Lão Hoàng đế lại nói: “Bỏ đi, ta vốn muốn giữ ngài lại tiếp tục tra tấn, báo thù cho mẫu phi ta nhưng bây giờ nghĩ lại, tra tấn phế vật như ngài cũng không có cảm giác thành tựu gì. Thà rằng cứ tiễn ngài lên đường, còn có thể được nhìn thấy sự sợ hãi của ngài.”
“Không! Đừng" Lão Hoàng đế lắc đầu kinh hoàng.
Nhưng đã quá muộn, trước mắt ông ta hiện lên một đạo kiếm quang sắc bén, ngay sau đó, cái đầu đầy sợ hãi của lão Hoàng đế chậm rãi lăn xuống.
Vứt chiếc quạt gấp, cắt một góc y phục, dùng nó lau nhẹ vết m.á.u trên thanh kiếm mềm, Lâm Cẩm Hi bình tĩnh ra lệnh cho người đứng sau: “Dọn dẹp sạch sẽ.”
Người ở phía sau không ai khác chính là Hồng Cô luôn hết mực trung thành với Lâm Cẩm Hi ở Cẩm Tâm Các.
Hồng Cô cung kính đáp: “Vâng.”
Sau khi phiền muộn đi ra, Lâm Cẩm Hi bay lên rồi đáp xuống đỉnh một cung điện cao lớn. Hắn dùng đôi mắt của mình để nhìn hoàng cung Đại Yên tráng lệ, đó là tâm huyết hai trăm năm mà Hoàng tộc Đại Yên gây dựng nên.
Và bây giờ, nó đã là của hắn. Trăm năm sau, hắn sẽ truyền lại cho con của hắn.
"Hài tử!" Lâm Cẩm Hi chậm rãi lẩm bẩm hai chữ này.
Hắn nhớ Minh Châu và tiểu Tiễn Chi rồi. Nhưng nhanh thôi, sau khi giải quyết xong sự hỗn loạn ở Đại Yên, hắn sẽ có thời gian để đến Đại Lương đón Hoàng Hậu và tiểu Thái Tử của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-54.html.]
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Trong điện, Hồng Cô nhìn t.h.i t.h.ể của lão Hoàng đế với vẻ căm hận.
Chính là người trước mặt nàng ấy, vì ngai vàng mà đích thân giáng chủ nhân cũ của nàng ấy từ thê thành thiếp. Sợ sau này Lâm gia sẽ trả thù nên còn lên kế hoạch độc c.h.ế.t nương nương, g.i.ế.c hết toàn bộ Lâm gia. Thậm chí không hề quan tâm đến đứa con mà nương nương sinh ra cho ông ta, tàn nhẫn ném chủ tử khi ấy vẫn còn nhỏ vào một bầy sói đói.
Nếu Lâm đại nhân không đưa ra quyết định dứt khoát khi sắp c.h.ế.t là giấu một số người hầu trung thành mới khiến họ có thể giải cứu được chủ nhân thì e rằng bây giờ, Lâm gia thật sự không còn gì nữa.
Không những thế, hơn mười năm năm qua, chủ nhân đã sống cuộc sống vô cùng khó khăn. Vì để báo thù, người đã nhiều lần thoát c.h.ế.t trong gang tấc.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, họ đã thành công. Lão Hoàng đế đã chết, đêm nay tất cả Hoàng tử của lão Hoàng đế cũng đã c.h.ế.t hết. Đại Yên cũng rơi vào tay chủ nhân rồi.
Lúc này, đột nhiên Hồng Cô không nhịn được bật khóc.
Thật tốt, họ đã thành công rồi. Tiếp theo, chỉ cần đến Đại Lương đón tiểu chủ tử, một nhà ba người của chủ nhân đã có thể được đoàn tụ.
Cả đời lão Hoàng đế tính toán nhưng cuối cùng chỉ nhận được kết cục thân xác tách rời. Còn chủ nhân sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Ngày hôm sau, Lâm Cẩm Hi nhận được tin báo từ người mà hắn cài vào bên cạnh Thi Minh Nguyệt.
“Thi Minh Nguyệt định lên đường đi tìm Tấn Vương để giải độc cho con trai mình.” Hắn lẩm bẩm đọc tin tức trên tờ giấy.
Một lúc lâu sau, hắn dùng nội lực của mình để nghiền tờ giấy thành bột. Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên: "Minh Châu ơi Minh Châu, khi Tấn Vương biết được sự thật thì Thi Minh Nguyệt sẽ trở về vị trí vốn có, nàng thật sự không có lý do gì để ở lại Đại Lương. Còn con của chúng ta, nó đã quá lâu không gặp phụ thân ruột của nó rồi, đây là chuyện đương nhiên thôi mà!" Hắn khẽ thở dài.
Trong ba năm qua, hiệu buôn Thịnh Thế thật sự đã trở nên lớn mạnh hơn trong tưởng tượng của Thi Minh Nguyệt. Sở dĩ Thi Minh Nguyệt không thể tìm ra sự thật lâu như vậy không phải vì mối quan hệ trong hiệu buôn Thịnh Thế quá nông cạn. Chỉ vì Lâm Cẩm Hi sau lưng đã thao túng ngăn cản họ. Làm sao hắn có thể để Thi Minh Nguyệt đạt được tâm nguyện sớm như vậy trước khi thời cơ đến? Người phụ nữ và con trai của hắn lúc này vẫn cần sự bảo vệ của Tấn Vương và Hoàng tộc Đại Lương.
Cho nên, chỉ có thể xin lỗi Thi Minh Nguyệt nhưng trong lòng Lâm Cẩm Hi không có một chút nào cảm thấy có lỗi.
Nhưng bây giờ, không phải hắn đã nói với nàng ấy sự thật rồi sao?
Trong quán trà ở Lương Đô, An Dật Vương đang ôm tiểu Tiễn Chi trong đại sảnh nghe người kể chuyện.
“Hoàng thúc tổ, trên đời thật sự có thần tiên sao?” Người kể chuyện đang kể truyền thuyết thần Hầu đại thiên cung.
“Đương nhiên.” An Dật Vương khẽ cười trả lời nó: “Trên đời có thần tiên, có Phật tổ. Ngày nào Hoàng thúc tổ cũng đều ở trong vương phủ cầu nguyện cho Chi Chi, cầu Phật tổ phù hộ cho Chi Chi cả đời bình an suôn sẻ.”