Lúc sau, hai người thường xuyên qua lại, chỉ cần nàng vừa ra khỏi cửa là lại gặp được Hoàng Đế.
Hoàng Đế cũng rất biết thức thời, chỉ đi bên cạnh nàng, cũng không nói năng linh tinh bảo nàng thiếu trách nhiệm, bắt nàng thủ nữ tắc. Có thể là Hoàng Đế gặp quá nhiều nữ nhân rồi, hắn ta nói chuyện chọc đúng vào lòng Minh Châu. Minh Châu cũng ngầm đồng ý khi đi cùng hắn ta.
Đương nhiên, thật sự hai người họ gặp mặt chỉ đơn thuần là gặp mặt, không hề phát sinh một số chuyện không nên có. Khi một mình đối mặt với Tấn Vương, Minh Châu luôn cảm thấy hơi lực bất tòng tâm, nàng không muốn có thêm một cửu ngũ chí tôn nói một là một chút nào.
Về vấn đề xác thịt, một Tấn Vương đã đủ thỏa mãn nàng rồi, cho nên về phương diện này Minh Châu không muốn có chút dây dưa nào với Hoàng Đế.
Nàng cảm thấy cứ như bây giờ là được.
“Mỗi lần tới gặp ta ngài toàn lén lút, có phải như người ta nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được?” Minh Châu lười biếng chống cằm nhỏ.
“Trộm với không trộm gì? Giữa nam và nữ chỉ có chuyện này thôi ư? Chúng ta cùng lắm chỉ là tri kỷ thôi.”
Ồ được! Ngài nói thế nào thì là thế ấy. Minh Châu nghĩ rồi chỉ cười không nói.
Đúng lúc này, dưới trà lâu đột nhiên truyền tới một trận xô xát ồn ào.
Minh Châu nhíu mày: “Ồn vậy?”
Nàng bất mãn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một nữ tử dung mạo kinh diễm đang hùng hổ dọa người. Nàng ta cẩm roi, mày liễu dựng ngược, dường như muốn quất nam nhân đang chắn cho đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi ở phía đối diện nàng ta.
Dưới lầu, trên đường dài.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Liễu Tam cô nương mặt đầy vẻ phẫn nộ: “Hoa đại phu, nhà họ Liễu ta mời ngươi là nể mặt ngươi. Ngươi đừng có được nể mặt mà không biết xấu hỗ.”
Liễu Tam cô nương là con gái của Liễu Thái Phó, mới đến tuổi cập kê không lâu, đang lúc bàn chuyện gả chồng. Sau khi nghe chuyện thuật lại về thần y Kinh thành, nàng ta liền nảy ra ý định mời thần y đến giúp nàng ta điều dưỡng thân thể. Nàng ta cho rằng người này chỉ là một du y quê mùa, Liễu gia mời hắn là nể mặt hắn. Không ngờ tên hạ nhân được phái đi đầu óc ngu ngốc quá, tên này nói năng khá khó nghe, chọc cho Hoa Tinh nổi giận, từ chối nhà họ liễu ngay tại chỗ.
Liễu Tam cô nương không mời được người, làm nàng ta mất hết mặt mũi với đám chị chồng em dâu trong nhà. Phải biết rằng sau khi cho ngươi đi mời, nàng ta liền ra vẻ này nọ với đám nữ quyến nhà mình, định để Hoa Tinh thuận tay cũng phục vụ người nhà nàng ta.
Nhưng mà bây giờ kết quả lại ra thế này đây, Liễu Tam cô nương tức không tả được. Sau khi hỏi thăm được hành trình của Hoa Tinh, nàng ta liền dẫn theo gia bộc đi chặn đường hắn, xui xẻo làm sao lại bị Hoàng Đế và Minh Châu bắt gặp.
“Ngài nhìn nữ nhân dưới kia đi, trông có giống Liễu Quý Phi của ngài không?” Minh Châu chọc chọc tay Hoàng Đế.
Hoàng Đế không muốn thảo luận đề tài này.
“Nói đi nào!” Minh Châu bất mãn.
Hoàng Đế cũng hết cách với nàng, chỉ đành liếc đôi mắt cao quý khinh thường qua, nhưng vừa nhìn thấy người ta liền giật mình: “Hóa ra là nàng ta.”
“Ngài quen à?” Minh Châu tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-56.html.]
Hoàng Đế gật đầu: “Nàng ấy cũng là con gái của Liễu Thái Phó, là muội muội của Liễu Quý Phi.”
“Bảo sao.” Minh Châu hứng thú mà tiếp tục nhìn xuống dưới.
Phía dưới.
Hoa Tinh đau lòng nhìn Thi Tinh Thần bị dọa sợ, ánh mắt nhìn Liễu Tam cô nương càng thêm tức giận: “Ngươi có mời thêm một trăm lần hay một nghìn lần thì ta cũng không đi.”
“Ngươi...” Liễu Tam nào có bị người ta từ chối thẳng thừng thế bao giờ. Nàng ta trên có cha mẹ sủng ái, dưới có Quý phi tỷ tỷ chống lưng: “Ngươi đâu, bắt hắn ta lại cho bản tiểu thư!”
Khoảng thời gian này Hoa Tinh vì nổi tiếng nên liên tục được mời vào những nhà đại thần quý tộc xem bệnh, mệt không tả nổi. Hôm nay vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, hắn liền dẫn theo Thi Tinh Thần đi dạo quanh Lương Đô. Ai ngờ chưa dạo chơi được gì lại gặp phải loại đàn bà điên không nói lý này. Hoa Tinh bực đến mức muốn đánh người.
Ở biên quan, trong phạm vi thế lực của thần tiên cốc, người trong Tam giáo Cửu lưu ai thấy hắn mà không tránh vội. Nào như Lương Đô này, toàn là người trông tôn quý nhưng ngang ngược không nói đạo lý. Hận sao với tình trạng của hắn hiện tại thật sự không đắc tội nổi họ.
“Cha nuôi.” Thi Tinh Thần sợ hãi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nó ôm chặt cổ Hoa Tinh theo bản năng.
“Đừng sợ.” Hoa Tinh vừa an ủi nó vừa khó khăn né tránh người Liễu Tam phái đến trói hắn.
Trên lầu, Minh Châu nhìn Hoàng Đế với vẻ sâu xa: “Thấy không, muội muội của sủng phi của ngài đang ỷ thế h.i.ế.p người ở phía dưới kìa! Ngài thật sự không định quản sao?”
Hoàng Đế chột dạ: “Chuyện trẻ con đàn bà con gái..”
Minh Châu trợn mắt nhìn hắn: “Ngài không quản ta quản.” Nói rồi nàng liền ra lệnh cho người đi cùng bảo vệ nàng đi xuống đưa Hoa Tinh lên đây.
Đang định bắt người mà bị hẫng tay trên, Liễu Tam cô nương nào có thể bỏ qua dễ dàng?
Nàng ta dẫn theo hạ nhân, hùng hùng hổ hổ lao lên: “Ta đây muốn xem thử, là ai không có mắt muốn cướp người với ta.”
“Ui! Lên đây rồi kìa.” Minh Châu đảo mắt, đột nhiên phóng ánh mắt lên người Hoàng Đế.
Trực giác Hoàng Đế mách bảo không ổn rồi.
Nhưng khi hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại, hắn ta đã bị Minh Châu đẩy ra ngoài.
Hoàng Đế: “...”
Hoàng Đế bị đẩy vừa khéo đập trúng Liễu Tam cô nương đang đi lên.
“Bệ bệ bệ...” Sau khi nhìn rõ người trước mặt, Liễu Tam trợn tròn mắt, sau đó mặt nàng ta trắng bệch. Nàng ta nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống hành lễ với Hoàng Đế: “Tham kiến, tham kiếm...”
Được rồi! Hoàng Đế tức giận xua tay: “Thái bình thịnh thế mà ngươi ỷ thế h.i.ế.p người trước mặt bao nhiêu dân chúng, liệu có phải ta sủng ái gia đình ngươi quá để ngươi không nhìn rõ thân phận của mình không?”