Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-04-16 06:35:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sao, không đồng ý à?” Ánh mắt Minh Châu lóe lên, nàng mặc kệ cứ thế đẩy hắn ta ra.

“Không phải không phải.” Hoàng Đế vội vàng giải thích: “Ta đang nghĩ, nếu nó thật sự là con trai của Tấn Vương, nàng muốn g.i.ế.c nó, nếu Tấn Vương biết được, liệu hắn có ghét bỏ nàng không?”

“Hắn dám.” Minh Châu thấp giọng hét: “Là hắn phản bội ta trước, ta còn chưa tìm hắn tính sổ mà hắn dám nổi giận với ta?”

Ánh mắt Hoàng Đế hơi lóe lên, hắn ta dịu dàng nhìn Minh Châu: “Được, nếu đứa trẻ kia thật sự là con trai Tấn Vương, vậy ta sẽ giúp nàng g.i.ế.c nó.”

“Ừm!” Minh Châu hít hít mũi, tủi thân dựa vào lồng n.g.ự.c của Hoàng Đế: “Ta biết là ngươi rất tốt với ta.”

Hoa Tinh dẫn theo Thi Tinh Thần lòng còn sợ hãi quay về phân bộ cửa hàng Thịnh Thế ở Lương Đô, về đến nơi Thi Minh Nguyệt vẫn chưa về.

“Thần Thần, hôm nay phu nhân kia...” Hoa Tinh muốn nói lại thôi.

Thi Tinh Thần không hiểu áp lực và nỗi khó xử trong lòng Hoa Tinh, nó thích thú, khuôn mặt tái nhợt mang theo một tia huyết sắc: “Còn đẹp hơn cả mẫu thân.” Nó hồn nhiên đáp.

Hoa Tinh: “...”

“Không phải cái này, ý ta là, con thích phu nhân kia không?”

“Thích.” Thi Tinh Thần gật đầu.

Vẻ mặt của Hoa Tinh thật sự rất phức tạp, Thần Thần có hảo cảm với Tấn Vương phi.

Không đúng, nàng là Tấn Vương phi, vậy thì người bên cạnh quát cho Liễu Tam cô nương phải chạy là Tấn Vương? Nhưng không giống lắm, nhìn không có chỗ nào giống Thần Thần cả.

Đương nhiên, cũng có khả năng là Thần Thần giống Minh Nguyệt tỷ tỷ.

“Ai!” Hoa Tinh ảo não đ.ấ.m vào đầu minh: “Óc heo! Ban nãy chỉ chăm lo lắng mà quên mất Tấn Vương ở ngay bên cạnh.”

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Trong đại bản doanh Kinh Giao, Tấn Vương vẻ mặt nghiêm trọng nhìn thông tin Thôi Văn Đạo thu thập được.

“Vậy nên ngươi cho rằng biên quan có quan lại tham ô quân lương?”

Thôi Văn Đạo gật đầu nói: “Từ khi Vương gia rời khỏi biên quan, sống tại Lương Đô. Lúc đầu, đám người đó còn có chút dè dặt nhưng mà sau khi ngài cưới Vương phi, đám người đó có thể đã nghe quá nhiều lời đồn không đáng tin. Liền nghĩ rằng ngài đã bị danh tiếng và sự xa hoa ở Lương Đô che mờ mắt rồi, sẽ không trở lại biên quan và cũng không quan tâm chuyện ở đó nữa, cho nên...”

“Nói bậy” Tấn Vương tức giận nói: “Bọn chúng tham ô quân lương là tội đáng chết. Việc này thì có liên quan gì đến Minh Châu? Minh Châu chỉ là một nữ tử yếu đuối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-59.html.]

Thôi Văn Đạo đương nhiên biết điều ấy. Vương phi cho dù được nuông chiều, tùy hứng, xuất thân không tốt nhưng cũng không phải là người mà đám người đáng c.h.ế.t kia có thể tùy tiện đụng chạm vào được. Nhưng mà hiện tại trọng điểm không phải cái này, mà là…

“Vương gia.” Thôi Văn Đạo đem sổ sách trong tay giao cho Tấn Vương rồi nói: “Ta đã tính toán rồi, nếu như không kịp thời thu hồi lại được số quân lương bị tham ô thì mùa đông này các tướng sĩ biên quan sẽ rất khổ sở, đừng nói đến áo bông đến cả mỗi ngày một bữa cơm cũng không thể cho họ ăn no được.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Tấn Vương nhíu mày lật xem sổ sách.

“Trước đây ta tiêu nhiều tiền như vậy cho vũ khí sao?” Tấn Vương không thể tin khi xem lại những khoản chi tiêu cho vũ khí trước đây của hắn. Theo tính toán trong sổ sách, số quân lương mà hoàng đế cấp cho hắn đều bị hắn dùng đến bảy, tám phần vào vũ khí.

Thôi Văn Đạo ngưỡng mộ nhìn Tấn Vương nói: “Đây cũng là do ngài nhìn xa trông rộng. Nếu trước kia chúng ta không đặt nền móng vững chắc, vũ khí được thay mới liên tục, vật liệu dùng cũng là loại tốt nhất thì sau lần tham ô này thứ chúng ta đau đầu nhất không phải chỉ là cơm ăn, áo mặc thôi đâu.”

Là như vậy sao? Thì ra hắn trước kia gọi là nhìn xa trông rộng nhưng Tấn Vương lại cảm thấy hơi chột dạ.

Mặc kệ trước đây hắn chi tiêu quân lương rốt cuộc có mục đích gì nhưng ít nhất bây giờ kết quả cũng là tốt.

“Đám tham quan đa số đều xảo quyệt, đặc biệt là lần này dám ở dưới mắt của bổn vương tham ô quân lương. Muốn thu hồi quân lương chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thể làm được.” Tần Vương giao lại sổ sách cho Thôi Văn Đạo hỏi: “Hộ Bộ nói sao? Có thể cấp quân lương lần nữa không?”

Thôi Văn Đạo lắc đầu: “Sau khi sự việc xảy ra, ta lập tức liên lạc với Hộ Bộ nhưng vô dụng. Mấy năm nay Bệ hạ đang thực hiện Chính sách mới, số tiền trong ngân số đều được Bệ hạ dùng cho dân chúng rồi.”

Vậy phải làm sao đây? Tần Vương cau mày.

“Nhưng không phải là không có cách nào.” Thôi Văn Đạo do dự nói.

“Cách gì?”

“Thương nhân có tiền nhưng địa vị lại thấp, chúng ta có thể xin Bệ hạ một ân điển, ban cho những thương nhân lớn lợi ích và sự bảo vệ.”

Tấn Vương có chút do dự: “Như vậy có được không? Thương nhân dù địa vị có thấp như thế nào thì cũng là con dân Đại Lương ta. Mà ta thân là Cao nhất phẩm Thân vương, đã không bảo vệ họ lại còn muốn kiếm tiền từ họ.”

“Vương gia, thời thế thay đổi” Thôi Văn Đạo khuyên hắn “Thật ra thì cách này không phải do ta đề xuất, mà là đề nghị của một người bằng hữu ta mới quen.”

“Bằng hữu?” Tấn Vương có chút tò mò.

Thôi Văn Đạo hình như có ấn tượng rất tốt với người bạn kia, ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt cũng dịu đi rất nhiều: “Nàng ấy là quản sự của hiệu buôn Thịnh Thế, năng lực rất khó lường. Hôm qua, ta cùng nàng ấy uống rượu, uống nhiều đến mức đầu óc choáng váng, vô tình tiết lộ cho nàng ấy biết chúng ta đang thiếu tiền. Sau đó nàng ấy đã đưa ra đề nghị này. Ban đầu, ta cũng có chút do dự nhưng lý do của nàng ấy đã thuyết phục được ta.”

“Ồ?” Nữ quản sự? Năng lực rất khó lường. Đối với nữ nhân có thể khiến cho Thôi Văn Đạo khâm phục, Tấn Vương không hiểu sao lại có cảm giác mong chờ.

“Nàng ấy nói hoạt động kinh doanh của Đại Lương những năm gần đây phồn thịnh hoàn toàn nhờ vào các tướng sĩ biên quan bảo vệ quốc gia, chặn đứng kẻ địch ngoài biên cương Đại Lương. Nhờ vậy mà nhân dân Đại Lương mới được hưởng thái bình, nghỉ ngơi, để cho những thương nhân phải lang bạt khắp nơi như họ yên tâm làm việc, không cần phải lo lắng về an nguy của bản thân. Bây giờ các tướng sĩ biên quan đang gặp khó khăn, họ không thể nào đã nhận được che chở nhưng lại không muốn báo đáp. Ngoài ra, nàng ấy tin Vương gia ngài, cũng tin tưởng triều đình. Nàng ấy tin là dù mọi người đồng ý đề nghị của nàng ấy thì cũng sẽ không để những thương nhân như nàng ấy chịu thiệt thòi.”

Loading...