“Mẫu phi.” Tiểu Tiễn Chi nhẹ nhàng nắm lấy tóc của Minh Châu, “Mẫu phi, người thơm quá!.”
Nó thật sự rất thích Minh Châu, mặc dù nàng khá lạnh nhạt với nó. Nhưng mà mẫu phi rất thơm lại mềm mại, cũng rất xinh đẹp, khác xa cơ thể cứng rắn của phụ vương.
Minh Châu thở dài đặt cuốn truyện xuống, nàng vỗ nhẹ vào bên cạnh, ra hiệu cho Tiểu Tiễn Chi ngồi lên.
Tiểu Tiễn Chi vui mừng, nhanh nhẹn nhảy lên, nhẹ nhàng chui vào lòng mẫu phi. Cảm giác đó thật sự rất tuyệt vời, cứ như tựa mình vào một đám mây trắng. Mềm mại không thể tưởng tượng nổi, hòa quyện cùng với hương thơm ngào ngạt. Quan trọng nhất là cảm giác trong sạch và thuần khiết này ngoài mẫu phi ra không ai có thể mang đến cho nó cả.
“Hoàng thúc tổ của con đã về chưa?” Minh Châu giả vờ như tùy ý hỏi đến
Tiểu Tiễn Chi lắc đầu: “Vẫn chưa, hoàng thúc tổ đi đến nhà khách rồi ạ.”
Nó nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hoàng thúc tổ ở nhà khách một mình, buổi tối nhất định là sẽ sợ lắm. Mẫu phi, buổi tối con có thể sang ở với hoàng thúc tổ không?”
Minh Châu dịu dàng nhìn nó, giọng nhàn nhạt: “Hoàng thúc tổ của con đã chơi với con cả ngày nay rồi. Buổi tối chắc là đã rất mệt mỏi rồi, con đừng quấy người nữa.”
A? Là vậy sao? Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tiễn Chi xìu xuống: “Nhưng hoàng thúc tổ nói người muốn chơi với con mà.”
“Người thích con thì càng không được làm ngài ấy mệt chứ.” Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ mềm mềm của Tiểu Tiễn Chi, “Chi Chi, chỉ có đứa trẻ nghe lời mới có thể luôn được người lớn yêu thích.”
Đứa trẻ nghe lời?
Tiểu Tiễn Chi chăm chú nhìn Minh Châu: “Vậy mẫu phi cũng thích đứa trẻ nghe lời ạ?”
Đương nhiên không thích rồi, chỉ là…
Minh Châu cười nhẹ, đôi tay thon dài trắng nõn xoa xoa đầu Tiểu Tiễn Chi.
Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Tiễn Chi cứng đờ, không dám cử động. Đây, đây, đây là lần đầu tiên mẫu phi gần gũi với nó như thế. Nó hạnh phúc quá!
Minh Châu rất phối hợp, gật đầu với nó, nét mặt dịu dàng, như đang nhớ đến người khiến nàng vui vẻ: “Đúng vậy! Mẫu phi cũng thích đứa trẻ nghe lời.”
Minh Châu nhẹ nhàng đứng dậy, ôm Tiểu Tiễn Chi vào lòng.
Gần, gần quá, Tiểu Tiễn Chi nín thở, sợ làm hỏng cảnh tưởng đẹp đẽ như trong mơ này.
“Chi Chi.” Minh Châu đối diện với Tiểu Tiễn Chi hỏi: “Con có muốn có ca ca không?”
Ca ca?
“Vậy mẫu phi có thích ca ca không?
“Đương nhiên.” Minh Châu trả lời nó rất chắc chắn, “Ca ca là một đứa trẻ đẹp trai, nghe lời lại không quấy khóc.”
“Hơn nữa!” Minh Châu tiếp tục nói, “Không chỉ có mẫu phi thích, phụ vương cũng sẽ thích ca ca.” Dù sao thì cũng giống nhau như thế, giống như đang soi gương vậy. Ai mà không thích chính mình chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-61.html.]
Cái gì? Mẫu phi thích, Phụ vương cũng thích.
Tiểu Tiễn Chi cảm thấy như có một tia sét giữa trời quang, bầu trời sắp sập xuống. Nó lập tức trề môi, quấy khóc: “Không muốn, mẫu phi, con không muốn có ca ca đâu.”
“Vậy là không được đâu!” Biểu cảm của Minh Châu hết sức hiền dịu nhưng lời nói ra lại làm cho Tiểu Tiễn Chi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo: “Đã có ca ca rồi, làm sao con nói không cần là có thể không cần chứ?”
Tiểu Tiễn Chi: “...”
“Oa…hu hu hu…” Tiểu Tiễn Chi không kiềm chế được bắt đầu gào khóc. Lúc này cái đầu nhỏ của nó đã sớm đem chuyện Minh Châu không thích đứa trẻ không nghe lời ném đi mất rồi.
Nó chỉ biết là nó sắp mất mẫu phi và phụ vương rồi, mẫu phi và phụ vương của nó thích một ca ca xa lạ rồi, bọn họ không cần nó nữa.
Đứa trẻ vừa bắt đầu khóc, thái độ của Minh Châu lập tức lạnh đi mấy phần. Nàng cũng không dỗ Tiểu Tiễn Chi, đứng dậy, lùi lại một bước, cách xa Tiểu Tiễn Chi một chút.
Tiểu Tiễn Chi: “...”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Tiểu Tiễn Chi càng cảm thấy tủi thân.
Ca ca, ca ca rõ ràng chưa có đến, mẫu phi đã bắt đầu không cần nó rồi sao?
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, nó khóc càng thương tâm hơn.
“Sao vậy? Sao lại khóc rồi?” Tiểu Tiễn Chi khóc rất lâu, đến tận lúc Tấn Vương tắm xong, nó vẫn còn đang gào khóc đến khàn cả giọng, thấy vậy Tấn Vương thật sự rất đau lòng.
Hắn không thèm lau mái tóc đang nhỏ nước của mình, lập tức đến ôm con trai dỗ dành: “Có chuyện gì thế? Vì sao con lại khóc? Nói với phụ vương, phụ vương giúp con phân sử.”
“Con…” Tiểu Tiễn Chi khụt khịt mũi, ngừng khóc, nó lén liếc mắt sang bên cạnh nhìn Minh Châu nhưng Minh Châu không thèm nhìn lại nó một cái.
Mẫu phi thật sự không cần nó nữa rồi, nó thật là đáng thương!
Nó lại muốn khóc rồi.
Tiểu Tiễn Chi vẻ mặt oan ức, rưng rưng nước mắt nhìn Tấn Vương: “Phụ vương, có phải là sau khi có ca ca, cha sẽ không cần Chi Chi nữa phải không?”
“Sao lại như thế được?” Tấn Vương bày ra vẻ mặt khoa trương: “Phụ vương chỉ có một đứa con trai là con thôi, lấy đâu ra ca ca nào chứ! Sẽ không có ca ca đâu, phụ vương chỉ cần Chi Chỉ của chúng ta thôi.”
“Thật sao ạ?” Tiểu Tiễn Chi không tin, nó nhìn Minh Châu dè dặt nói: “Nhưng mẫu phi nói Chi Chi sắp có ca ca rồi. Ca ca sẽ rất nghe lời, còn nghe lời hơn cả Chi Chi. Phụ vương và mẫu phi đều thích ca ca, sau đó sẽ không thích Chi Chi nữa.”
Tấn Vương: “...”
Tấn Vương không biết phải làm sao, hắn nhìn Minh Châu hơi trách móc: “Sao nàng lại nói những lời như vậy trước mặt con chứ? Chi Chi làm sao mà có ca ca được! Ta chỉ có một mình nàng…”
Nói đến đây, Tấn Vương có chút xấu hổ, mắt đảo quanh, không dám nhìn vào con trai trong lòng: “Sau này sẽ chỉ có con thôi. Nếu như mà có đứa trẻ thứ hai thì cũng là đệ đệ của Chi Chi, làm gì có ca ca nào?”
Phải không? Minh Châu mới không tin, đứa trẻ sáng nay tên Thi Tinh Thần chính là chứng cứ tốt nhất.
Rõ ràng hắn có một đứa con trai giống y hệt mình, mà lại ở trước mặt nàng giả vờ thâm tình như thế, lừa ai chứ?