“Tiểu tử thối này”, Tấn Vương cười nhẹ, mắng yêu nó một tiếng, ngồi dậy ôm con trai vào trong lồng ngực. Bàn tay to không ngừng xoa nắn cặp má phúng phính của con trai, “Dậy thôi, mặt trời chiếu đến m.ô.n.g rồi.”
“Phụ vương.” Tiểu Tiễn Chi bị hắn làm cho tỉnh giấc, ủy khuất nhìn hắn.
Thật đáng yêu! Tấn Vương nhịn không được, cúi đầu xuống hung hăng hôn con trai một cái.
Mỗi lần phụ vương hôn mặt nó đều dính đầy nước bọt, Tiểu Tiễn Chi có chút ghét bỏ.
Một lớn một nhỏ nhanh chóng được hạ nhân hầu hạ rửa mặt nhưng kỳ lạ là khi đến trắc điện để dùng bữa sáng, lại không nhìn thấy bóng dáng của Minh Châu đâu.
Thường ngày Minh Châu sống khá là có nguyên tắc, buổi trưa nàng có thể sẽ ngủ trưa nhưng buổi sáng sẽ không ngủ nướng.
Tấn Vương có chút lo lắng, hắn bế con trai đi tìm Minh Châu.
Trong phòng, Minh Châu đã tỉnh giấc từ lâu rồi nhưng nàng vẫn có chút buồn ngủ, còn có đêm qua hứng chút gió trời, nàng hiện tại thấy hơi đau đầu.
Đêm qua là lần đầu tiên nàng cùng An Dật Vương thân mật. Không thể không nói, nếu so với Tấn Vương thì đây lại là một loại hương vị hoàn toàn khác. Bảo sao khi còn ở Cẩm Tâm Các, lại có nhiều vương công quý tộc giàu có và quyền lực yêu thích chọn lựa những mỹ nhân khác nhau. Là do trong nội trạch không có nữ nhân nào xinh đẹp sao? Hiển nhiên là không bao giờ có khả năng này. Họ đều là thích sự mới mẻ, nói cho cùng thì mỹ nhân này hay mỹ nhân khác cũng có điểm khác nhau. Tấn Vương thô lỗ và nhiệt tình, làm cho nàng có chút chịu không nổi. An Dật Vương tiên khí phiêu phiêu, lại mang theo cảm giác cấm dục mà chỉ người đàn ông trưởng thành mới có, khiến người ta muốn chìm đắm cùng hắn. Điều này càng khơi dậy tính hiếu thắng của nàng.
Nhưng tiếc là đêm qua bọn họ không thể hoàn thành bước cuối cùng kia. Không có cái kia, Minh Châu tuyệt đối không để cho bản thân lại mang thai lần nữa. Tấn Vương không thể sinh con nữa, cho nên không sao, nàng có thể vui vẻ hưởng thụ. Nhưng An Dật Vương lại là nam nhân bình thường có đầy đủ mọi công năng, không thể đảm bảo là nàng sẽ không mang thai được. Nàng không thể vì một chút cảm giác mới lạ mà mạo hiểm như vậy.
“Sao thể? Nàng không khỏe hả?” Tấn Vương vừa vào phòng đã nhìn thấy Minh Châu lười biếng dựa vào giường, mặt hơi ửng đỏ, tinh thần có chút chán nản.
“Ừm.” Minh Châu nhẹ giọng trả lời hắn, “Đầu ta có chút đau.”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Sao lại đau đầu rồi.” Tấn Vương đau lòng, ngồi bên cạnh Minh Châu, tay nhẹ nhàng xoa ấn huyệt Thái Dương cho Minh Châu, “Khá hơn chút nào không? Đã gọi ngự y chưa?”
“Không cần gọi.” Minh Châu bây giờ cảm thấy hắn rất phiền, không muốn để ý đến hắn. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tấn Vương ra, từ từ ngồi dậy mặc y phục.
Tiểu Tiễn Chi ở bên cạnh giống như một cái đuôi nhỏ, bám theo sau Minh Châu đi đi lại lại, đưa đồ cho Minh Châu.
Sau khi Minh Châu mặc xong y phục, nha hoàn giúp cô rửa mặt và tay chân.
Khi xong tất cả mọi thứ, nàng lạnh lùng nhìn Tấn Vương: “Đi ăn thôi!”
Tấn Vương ngơ ngác, vô thức nhìn con trai nhỏ đang bám sau Minh Châu: “Cha làm sai gì sao? Minh Châu từ tối hôm qua bắt đầu lạnh nhạt với cha. Là cha làm gì khiến nàng ấy tức giận rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-63.html.]
Nhưng không ai có thể trả lời hắn.
Sau khi tất cả ngồi xuống, Minh Châu giả vờ như tùy ý nhắc đến: “Hoàng thúc vẫn ở nhà khách sao? Có cần mời người cùng ăn cơm không? Hoàng thúc ăn cơm một mình, cũng có chút cô đơn, đáng thương.”
Tấn Vương thật sự không muốn mời An Dật Vương lắm, hắn ăn cơm cùng con trai và thê tử, bên cạnh có thêm một trưởng bối để làm gì chứ?
Nhưng mà Minh Châu cũng không phải đang hỏi ý kiến của hắn, Minh Châu quay đầu nhìn Tiểu Tiễn Chi: “Chi Chi, đi mời hoàng thúc tổ của con qua đây.”
“Dạ, dạ!” Tiểu Tiễn Chi không thể đồng cảm với phụ vương của nó, vui vẻ cùng với hạ nhân đi tìm hoàng thúc tổ của nó.
“Minh Châu, nàng…”
“Chàng chắc là hai ngày sắp tới sẽ bận lắm, nếu như vậy ta sẽ nói với nhà bếp không cần chuẩn bị bữa trưa cho chàng nữa.”
Tấn Vương: “...”
Lời muốn nói bị cắt ngang, Tấn Vương ấm ức.
Nhưng hắn vẫn theo bản năng mà trả lời vấn đề của Minh Châu: “Đúng vậy, hai ngày tới công việc khá nhiều. Ta chắc là sẽ rất bận, bữa trưa không cần chuẩn bị cho ta nữa. Buổi tối ta cũng có thể sẽ về rất muộn. Nàng cũng không cần phải đợi ta đâu, đi ngủ sớm một chút…”
“Ừm! Ta biết rồi.” Nằm mơ cái gì thế? Nàng sẽ hy sinh thời gian ngủ để đợi hắn chắc?
Động tác của Tiểu Tiễn Chi rất nhanh, thời gian chưa đầy một tách trà, An Dật Vương liền cực kì vui vẻ bế Tiểu Tiễn Chi đi đến rồi.
“Hoàng thúc.” Tấn Vương đứng dậy chào An Dật Vương một tiếng.
Minh Châu không động đậy, chỉ đưa mắt liếc nhìn An Dật Vương một cái. Đương nhiên là Tấn Vương và An Dật Vương đã sớm quen với thái độ của nàng đối với bọn hắn, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
“Trên đường đến đây, ta có nghe Chi Chi nói Tấn Vương Phi cảm thấy trong người không thoải mái? Nữ nhân khuê các cơ thể yếu đuối, nếu như thật sự không khỏe vẫn nên mời thái y thì hơn, để bệnh lâu ngày sợ là sẽ nhiễm thêm bệnh khác.”
“Đúng, đúng.” An Dật Vương nói ra tiếng lòng của Tấn Vương, hắn bất cẩn không nhận ra là từ khi bước vào đây An Dật Vương chưa nhìn hắn lấy một lần. Hắn chỉ quan tâm thê tử hắn đang có vấn đề gì.
“Hoàng thúc có lòng rồi.” Khuôn mặt Minh Châu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, “Hoàng thúc là trưởng bối, nếu như hoàng thúc cũng nói như vậy thì ta cũng không phụ tấm lòng của hoàng thúc nữa.”
Minh Châu oán trách nhìn Tấn Vương: “Vương gia, mời thái y trong phủ bắt mạch cho ta đi! Đầu của ta hình như càng ngày càng đau rồi.” Nói xong, Minh Châu yếu đuối chống tay lên đầu, nghiêng đầu, vô tội nhìn vào hai người nam nhân trước mặt.