“Để nàng chê cười rồi.” Mấy tên tiểu tử chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài này biểu hiện kém quá đi, Thôi Văn Đạo cảm thấy rất mất mặt.
Thi Minh Nguyệt hiểu chuyện lắc đầu: “Không có việc gì, các tướng sĩ bảo vệ nước nhà đã rất mệt mỏi rồi. Sao có thể bắt họ mọi việc đều có thể chu toàn chứ.”
“Nàng nghĩ như vậy sao?” Thôi Văn Đạo kinh ngạc nhìn Thi Minh Nguyệt.
Phải biết là, các cô nương nhà quyền quý ở Lương Đô ghét nhất, cũng khinh thường nhất là quân hộ, một khi gia nhập danh sách quân đội, dù sau này có dựa vào chiến công mà trèo lên được vị trí cao nhưng đối với các cô nương nhà quyền quý từ nhỏ đã sống trong nhung lụa mà nói họ cũng chỉ là những tên nam nhân thô lỗ, địa vị thấp hơn các nàng một bậc.
Cũng vì sự kỳ thị này, nên các văn thần và võ tướng của Đại Lương luôn nảy sinh những mâu thuẫn khác nhau. Nếu như không có Tấn Vương ở giữa uy hiếp, thì e là các văn thần, võ tướng càng như nước với lửa, không thể hòa hợp nổi.
Thi Minh Nguyệt cười khẽ: “Đây đều là lời từ tận đáy lòng của ta, tuyệt đối không phải tùy tiện nói ra để làm hài lòng ngài, ngài hẳn biết là như vậy mà.”
“Minh Nguyệt, nàng thật sự rất đặc biệt.” Ánh mắt Thôi Văn Đạo trở nên dịu dàng hơn.
Trong doanh trại của tướng quân, Tấn Vương đang xem sổ sách mà Thôi Văn Đạo mới sửa lại. Hắn muốn căn cứ theo số ngân lượng còn dư lại trong sổ sách mà Thôi Văn Đạo đã sửa, một lần nữa phân phát lại quân nhu cho các tướng sĩ.
“Ít quá.” Tấn Vương càng xem càng tức giận.
Hắn thật sự rất muốn phi ngựa đến biên quan, đem những tên cẩu quan dám cả gan tham ô, từng tên một mang đi c.h.ặ.t đ.ầ.u thị chúng.
“Vương gia, ta đưa người đến rồi.” Giọng Thôi Văn Đạo từ bên ngoài vọng vào.
“Vào đi.” Tấn Vương đóng sổ sách lại, đè nén cơn giận trong lòng.
“Vương gia, đây chính là Thi Minh Nguyệt cô nương.” Thôi Văn Đạo đưa Thi Minh Nguyệt đi vào, giới thiệu với Tấn Vương.
Tấn Vương vô thức cau mày: “Gặp bổn vương, sao lại phải che mặt?”
Thi Minh Nguyệt không vì câu nói này của Tấn Vương mà trở mặt, nàng ấy nhún người xuống một cái, sau đó từ từ tháo khăn che mặt xuống. Khi khăn che được tháo xuống, nàng ấy không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào Tấn Vương, chắc chắn là Tấn Vương nhìn rõ dung mạo của nàng ấy.
Còn có, nàng ấy trước khi thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Tấn Vương của ngày hôm đó, tuy không rõ ràng nhưng nàng nhớ rõ tướng mạo của Tấn Vương. Hắn rất anh tuấn, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của nàng ấy. Nhưng đến ngày hôm nay, khi đối diện với Tấn Vương, nàng ấy mới phát hiện hắn thật sự rất giống Thần Thần.
May là nàng ấy ít đưa Thần Thần ra bên ngoài, người từng gặp Thần Thần đều không biết Tấn Vương, nếu không chỉ sợ thân phận của Thần Thần không thể giấu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-66.html.]
Hơn nữa, bây giờ nàng ấy vẫn chưa biết Tấn Vương sẽ có thái độ gì đối với Thần Thần, nàng ấy không thể, cũng không dám mạo hiểm nói cho Tấn Vương sự thật này.
Không, không đúng. Hôm qua Tấn Vương phi gặp Thần Thần rồi. Vậy có phải nàng đã đoán ra chuyện gì rồi không?
Có phải là đoán ra được gì đó nên nàng mới cố ý tạo hảo cảm với Thần Thần và Hoa Tinh?
Thời gian chỉ qua vài giây nhưng trong đầu Thi Minh Nguyệt lại trải qua rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn.
Sau khi nhìn rõ dung mạo của Thi Minh Nguyệt, Tấn Vương hoàn toàn tỉnh ngộ. Không có gì lạ cả thì ra là vì nàng ta quá xinh đẹp! Cũng đúng, muốn xuất đầu lộ diện, ra ngoài làm ăn với dung mạo như này đúng là tai họa. E rằng nữ nhân này đi đến vị trí hiện tại cũng không dễ dàng gì.
“Thi cô nương.” Tấn Vương ra hiệu cho Thi Minh Nguyệt ngồi xuống.
Thi Minh Nguyệt ngồi xuống, cả người tựa hồ có chút không vui. Chẳng lẽ Tấn Vương không nhìn rõ dung mạo của nàng ấy sao? Không thể nào! Nhưng tại sao hắn lại không có phản ứng gì cả?
Ngày hôm đó, nàng ấy cũng chút mơ màng nhưng nàng vẫn nhớ thân ảnh mơ hồ của Tấn Vương. Nhưng mà Tấn Vương, hắn…Chẳng lẽ hắn thật sự quên nàng ấy rồi sao? Một chút ấn tượng cũng không có?
“Thi cô nương, ngươi sao thế?” Thấy Thi Minh Nguyệt có gì đó không đúng, Tấn Vương quan tâm hỏi.
“Ta, ta không sao.” Thi Minh Nguyệt cúi đầu, cố gắng che giấu đi vẻ mặt của bản thân vừa rồi.
“Minh Nguyệt ngưỡng mộ Vương gia đã lâu, hôm nay gặp Vương gia, trong lòng có chút kích động, nếu có chỗ nào thất lễ mong Vương gia lương thứ.” Thi Minh Nguyệt lấy lại vẻ mặt dịu dàng, nói với Tấn Vương.
“Không sao.” Thi Minh Nguyệt ngưỡng mộ hắn, hắn cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao nữ nhân có thể nói ra những lời như vậy, ít nhất cũng phải có hảo cảm với những người từng ra chiến trường như bọn hắn.
“Thôi Văn Đạo nói với ta về đề nghị của ngươi rồi, nói thật, ta cũng có chút cảm động. Nhưng mà…” Tấn Vương chậm rãi nói với Thi Minh Nguyệt băn khoăn của hắn.
Hai người nói qua nói lại với nhau, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đợi hai người giải quyết xong vấn đề cũng đến giờ ăn rồi.
“Còn một số chi tiết nhỏ nữa, hay là chúng ta vừa ăn vừa bàn?” Tấn Vương đề nghị với Thi Minh Nguyệt.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Qua buổi nói chuyện hôm nay, Tấn Vương thật sự rất có thiện cảm với Thi Minh Nguyệt. Nàng ấy là nữ nhân đầu tiên hắn gặp được mà có tầm nhìn rộng như vậy, rất nhiều lời giải thích của nàng ấy khiến cho Tấn Vương như gặp được tri âm, gỡ bỏ mọi khúc mắc.
Buổi tối khi trở về phủ, tâm trạng của Tấn Vương cực kì tốt. Thi Minh Nguyệt thật sự vượt ngoài mong đợi của hắn. Khi hắn đã biết nàng ấy rất thông minh, rất có bản lĩnh thì nàng ấy vẫn có thể mang đến cho hắn thêm một bất ngờ khác. Cảm giác đó thật sự rất kỳ diệu, giống như là nước chảy gặp tri âm, Bá Nha gặp Tử Kỳ. Hắn nghĩ, nếu như nàng ấy là một nam nhân thì bọn họ nhất định là bằng hữu tốt.