Xuyên Sách Bắt Ma - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-12 10:19:37
Lượt xem: 63
Trên đời này, có những điều không thể giải thích. Ví như việc An Nhiên – một cô nàng 28 tuổi sống độc thân, làm nghề sửa nhà theo sở thích, tối đọc tiểu thuyết giải khuây – lại đột nhiên xuyên vào một cuốn ngôn tình linh dị ngược đến phát rợn người.
Chỉ vì một câu review vu vơ: “Nữ chính này có vấn đề về thần kinh à? Bị ma hù cho suýt c.h.ế.t mà còn bám lấy thằng tra nam vì không thấy ma khi chạm vào hắn?”
Vậy mà chưa kịp tắt app, cô đã thấy trước mắt tối sầm, tỉnh lại thì đã nằm trên một chiếc giường xa lạ, căn phòng âm u, rèm cửa xám xịt, góc tường còn rịn nước ẩm mốc, mùi tanh tanh ngai ngái như thể lâu ngày không có ai ở.
Điều đầu tiên An Nhiên nghĩ: "Chắc mình đang mơ."
Điều thứ hai là: "Mình nên đi khám mắt."
Vì... trong gương, là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Đẹp thì có đẹp đấy, da trắng, mắt to, tóc đen dài như nữ chính trong phim ngôn tình, nhưng ánh mắt thì tràn ngập hoang mang – y hệt ánh mắt cô đang có.
Rồi tiếng cười khanh khách vang lên. Nhưng không phải từ người đối diện – mà từ trong gương.
Một bóng người lướt qua phía sau, tóc dài phủ mặt, mặc váy trắng, lướt nhẹ như khói. Tim An Nhiên suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tôi xin nhận lỗi, tôi xin lỗi review truyện, đừng bắt tôi..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì...
"Lâm Tố Ảnh! Tôi đã bảo cô đừng tự ý đi lung tung trong biệt thự cũ nhà họ Hứa! Không thấy nơi này từng có án mạng à?"
Một giọng nam lạnh như băng vang lên. Cô giật thót, quay lại, là một người đàn ông mặc sơ mi trắng, gương mặt lạnh tanh, đẹp kiểu thẩm mỹ nam chính, chính là nhân vật nam chính "công cụ" trong nguyên tác: Hứa Dạ Thâm.
Chỉ cần chạm vào anh ta, Lâm Tố Ảnh sẽ không còn thấy ma. Nhưng anh ta không yêu cô, thậm chí nhiều lần sỉ nhục, ghét bỏ, xa lánh cô như thứ phiền toái.
An Nhiên nhớ rất rõ: cô đang ở một phần đầu truyện, nơi nữ chính vẫn chưa được hắn ta để vào mắt.
Cô cúi gằm, chợt nhớ ra thân phận của mình: Lâm Tố Ảnh, con gái út của một gia đình danh giá sa sút, có khả năng nhìn thấy ma từ nhỏ. Vì không chịu nổi những bóng ma vây quanh mỗi ngày, cô đã phát hiện ra chạm vào Hứa Dạ Thâm sẽ khiến ma biến mất. Thế là cô bám riết lấy anh ta, từ tiểu học đến trưởng thành, bất chấp bị mắng, bị đánh, bị sỉ nhục, nhưng cô vẫn không rời đi.
Cho đến khi vào truyện, An Nhiên mới biết Lâm Tố Ảnh là nhân vật nữ chính chịu ngược tận xương. Thứ tình yêu đó, đúng kiểu “yêu đến c.h.ế.t cũng không buông tay”, và quả thực cô c.h.ế.t thật, vì cứu Hứa Dạ Thâm trong một lần bị ma nhập tập thể.
Mà khổ nỗi, đây là phần An Nhiên đang sống!
"Mình mà đi theo hướng cũ là chắc chắn lên bàn thờ thắp nhang."
Không. Cô tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Sau khi qua cơn hoảng loạn ban đầu, An Nhiên bắt đầu làm điều đầu tiên cần làm: thử khả năng nhìn thấy ma.
Cô nhặt một cây viết rơi trong góc tường, ném mạnh vào chỗ cô vừa thấy bóng trắng.
Không có tiếng va chạm. Viết xuyên qua không khí.
Chuẩn rồi. Cô thấy ma thật.
Một bóng trắng từ góc tường ló đầu ra, tròn mắt nhìn cô, đôi mắt to ngập nước, giọng thì thào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-bat-ma/chuong-1.html.]
“Cô... thấy tôi hả?”
An Nhiên sợ đến nổi da gà, nhưng vẫn gật đầu.
“Ừ... thấy. Cô c.h.ế.t sao thế?”
“Bị giết...”
“Biết ai g.i.ế.c không?”
“Không nhớ...”
“Vậy đi chơi chỗ khác đi, tôi đang rối!”
Bóng trắng gật đầu, lặng lẽ trôi đi mất. An Nhiên thở phào.
Cô ngồi xuống, lấy sổ tay của Lâm Tố Ảnh ra xem. Ghi chép rất nhiều, phần lớn là mô tả những bóng ma cô từng thấy. Có cả những đoạn kể lại cuộc đời đau khổ của Tố Ảnh khi bị ma quấy rối, bị bạn bè xa lánh, bị người thân cho là tâm thần.
"Không trách cô ấy phát điên vì chút hơi ấm từ Hứa Dạ Thâm..."
Nhưng An Nhiên là An Nhiên. Cô không sống để chịu đựng tình yêu từ một tên lạnh như tiền.
Cô nhớ đến những căn nhà bị đồn ma ám trong thế giới hiện tại, bị người ta rao bán với giá cực rẻ. Với khả năng của nữ chisnhm không phải là nguyền rủa, mà là tài nguyên.
“Bắt đầu từ đây thôi nào.” Cô siết chặt cuốn sổ tay.
Nhật Hạ
Tối đó, khi Hứa Dạ Thâm lái xe đưa cô về biệt thự nhà họ Lâm, anh ta lạnh nhạt buông lời:
"Đừng đi theo tôi nữa. Cô chạm vào tôi, tôi thấy ghê tởm."
An Nhiên nhướn mày, đáp tỉnh bơ:
"Yên tâm, tôi thấy anh cũng chẳng có gì hấp dẫn."
"..."
Hứa Dạ Thâm thoáng sững người. Từ nhỏ đến giờ, Lâm Tố Ảnh luôn nhìn anh như thần thánh. Tự dưng hôm nay lại tỉnh táo như người khác. Lạnh nhạt như người qua đường.
Anh nhìn sang, thấy cô đang cúi đầu ghi chép gì đó vào sổ.
“Cô làm gì đấy?”
“Lập danh sách nhà bị ma ám.”
An Nhiên quay lại, mỉm cười vô cùng nghiêm túc.
“Tôi định đầu tư bất động sản.”