Xuyên Sách Bắt Ma - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-04-12 10:20:21
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Nhiên có nguyên tắc sống mới sau khi xuyên sách:
"Không yêu đàn ông, chỉ yêu bất động sản ma ám."
Lý do đơn giản: Ma dù có rùng rợn mấy, cũng không tra tấn tinh thần bằng người sống. Còn đàn ông... thôi, cô từng đọc quá nhiều ngôn tình ngược để hiểu hậu quả của việc đặt trái tim sai chỗ.
Mà đáng nói, người “sai chỗ” nhất chính là Hứa Dạ Thâm, tổng tài lạnh lùng, thiên tài tài chính, mặt như tượng đồng, và từng là "bùa trấn ma" duy nhất của Lâm Tố Ảnh nguyên bản.
Nhưng đó là “Tố Ảnh cũ”.
Còn An Nhiên bây giờ? Xin lỗi, anh chỉ là một giai thoại không đáng lưu vào bộ nhớ.
Cô đang ngồi trong phòng làm việc thì chuông cửa vang lên. Mở cửa ra, An Nhiên sững người.
Không ai khác – là Hứa Dạ Thâm.
Tay anh cầm một xấp hồ sơ, ánh mắt bình thản như nước hồ thu. Nhưng An Nhiên biết rõ, người đàn ông này không bao giờ đến vô cớ.
“Tôi có việc muốn bàn.” – Anh nói, mắt quét qua văn phòng của cô.
“Tôi không bán nhà đâu.” – Cô nghiêm túc.
“Tôi không định mua.” – Anh đáp.
“Vậy định mua tôi hả?” – An Nhiên nhếch môi.
“...”
Anh im lặng, như đang nuốt lại lời nào đó vừa trồi lên cổ họng. An Nhiên khoanh tay, ra hiệu mời vào.
“Có trà, có nước lọc, không có cảm tình. Anh chọn cái nào?”
Hứa Dạ Thâm kéo ghế, ngồi xuống, đặt hồ sơ lên bàn.
“Tôi muốn hợp tác.”
“Không bán cơ thể, không bán linh hồn, không bán khả năng tâm linh theo giờ.”
“Tôi cần cô điều tra một căn biệt thự.”
Cô nhướn mày, có chút hứng thú.
“Vụ án của một người bạn cũ, c.h.ế.t trong nhà khóa trái. Không dấu hiệu đột nhập, không vết thương ngoài da. Cảnh sát không tìm được gì.”
An Nhiên mở hồ sơ ra. Tên người chết: Trình Vân Kha. Chủ tịch một công ty game, tài sản nhiều hơn cả số nốt ruồi trên mặt bạn gái cũ của anh ta.
“Anh ta từng là đối tác của tôi.” – Hứa Dạ Thâm nói.
“Nhưng dạo gần đây, có nhiều biểu hiện bất thường. Như thể bị... thứ gì đó theo dõi.”
An Nhiên nhíu mày, lật trang kế tiếp. Hình ảnh chụp hiện trường. Căn phòng bừa bộn, nhưng không hề có m.á.u me hay dấu hiệu bị đánh đập. Người c.h.ế.t nằm co quắp, mắt mở trừng trừng.
“Có điều gì đó không đúng.” – Cô lẩm bẩm. – “Anh muốn tôi điều tra theo hướng... siêu nhiên?”
“Tôi không tin ma quỷ.” – Hứa Dạ Thâm nói.
“Nhưng anh vẫn đến tìm tôi?”
“Vì dù sao cô cũng thấy được điều mà người khác không thấy.”
An Nhiên khẽ cười. Cô gập tập hồ sơ lại, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
“Được. Nhưng đây không phải hợp tác. Đây là dịch vụ. Và tôi tính phí.”
“Bao nhiêu?”
“Mười lăm phần trăm tài sản anh bạn anh để lại.”
Hứa Dạ Thâm ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.
“Cô ăn cướp à?”
“Còn anh đang lợi dụng tôi miễn phí từ kiếp trước.” An Nhiên chống cằm.
“Giờ phải tính sòng phẳng chứ?”
Anh im lặng rất lâu. Rồi gật đầu.
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-bat-ma/chuong-3.html.]
Tối hôm đó, An Nhiên đến hiện trường vụ án cùng một vali dụng cụ đã thành thương hiệu: gương tròn, vòng hương, cỏ ngải, và máy quay tia hồng ngoại gắn trên điện thoại.
Căn biệt thự to như lâu đài, nhưng ánh đèn âm u, hành lang như kéo dài vô tận. Dường như nơi này từng có tiếng cười – và giờ, chỉ còn tiếng vọng lạnh gáy.
Cô đứng giữa phòng khách, nhắm mắt lại.
Một cơn gió lạnh lướt qua. Cô thấy bóng người thấp thoáng. Rồi tiếng nói thì thào bên tai:
“Anh ta không c.h.ế.t vì ma... anh ta c.h.ế.t vì người.”
An Nhiên mở mắt. Một hồn ma nữ, đầu tóc bù xù, đứng trong góc nhà. Khuôn mặt méo mó, nhưng ánh mắt đầy uất hận.
“Ai?” – Cô hỏi. “Là ai giết?”
“Người... ở phía sau...” Giọng nói nhỏ dần, rồi tan vào không khí.
An Nhiên cau mày. Không rõ ràng, nhưng cũng không phải lời vô nghĩa.
Trên sàn nhà, cô nhặt được một sợi dây chuyền – khắc ký hiệu một con mắt kỳ lạ. Đây là đồ vật không được ghi trong hồ sơ.
Cô chụp ảnh, lưu lại. Linh cảm mách bảo: đây không đơn giản là án mạng bị ma hù chết.
Ngày hôm sau, khi cô đang ăn sáng với bánh mì và một ly trà sữa size lớn, điện thoại reo lên. Là Hứa Dạ Thâm.
“Phát hiện gì chưa?” – Anh hỏi.
“Chưa. Nhưng tôi tìm được một thứ thú vị.” An Nhiên gửi ảnh sợi dây chuyền.
“Anh biết thứ này không?”
Hứa Dạ Thâm nhìn ảnh qua màn hình một lúc. Rồi im lặng. Lần này, im lâu hơn thường lệ.
“Nó là biểu tượng của một hội kín từng bị giải tán từ mười năm trước. Gọi là ‘Thiên Nhãn’.”
An Nhiên lặng đi.
Cô từng nghe ma trong một vụ án cũ nhắc đến cái tên đó.
Một hội chuyên nghiên cứu linh hồn, và từng bắt ma để... làm thí nghiệm.
Tối hôm đó, khi An Nhiên đang ghi chú lại những đầu mối, thì một chuyện bất ngờ xảy ra.
Hứa Dạ Thâm đột nhiên xuất hiện tại nhà cô – với một vết thương ở vai, m.á.u loang đỏ cả áo.
“Tôi bị theo dõi. Có người muốn g.i.ế.c tôi.” – Anh nói, hơi thở nặng nề.
An Nhiên mở to mắt. Không kịp hỏi gì, cô vội kéo anh vào nhà, xử lý vết thương. Nhưng ngay lúc lau máu, tay cô lỡ chạm vào da anh.
Thế giới tối sầm.
Không còn ma. Không còn tiếng vọng. Cảm giác quen thuộc khi “ngắt kết nối” với cõi âm, thứ từng khiến Lâm Tố Ảnh cũ nghiện đến mức không thể dứt.
Nhưng khác với cô gái đó, An Nhiên ngay lập tức rút tay lại. Cô nhìn Hứa Dạ Thâm như nhìn một chiếc... sạc pin hết điện.
“Đừng tưởng tôi cần anh.” Cô thở ra.
“Tôi chỉ giúp vì thấy mình nợ bản thân cũ một lần thắng cuộc.”
“Tôi biết.” Anh nói, khẽ nhắm mắt.
“Nhưng cô khác rồi.”
An Nhiên im lặng. Có một thứ gì đó trong ánh mắt anh. Như thể anh đang thấy... một điều mà trước đây chưa từng thấy.
Đêm đó, cô đứng trước gương, bóng ma trong biệt thự hiện lên lần nữa.
“Cô... muốn tìm Thiên Nhãn?”
“Phải.”
“Cô phải cẩn thận... Có những linh hồn... không còn là linh hồn nữa.”
An Nhiên mím môi. Cô biết. Trò chơi đã bắt đầu.
Nhật Hạ
Và lần này – cô không chỉ bắt ma.
Cô sẽ lật cả âm giới lên nếu cần thiết.