Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:36:18
Lượt xem: 312
“Thật sự tiêu nhiều như vậy sao?”
“Sao lại không thật, tôi nhìn thấy vô cùng chính xác!”
“Không phải năm nay anh ta rất chăm chỉ nên cũng được chia rất nhiều lương thực sao? Sao lai mua nhiều như vậy?”
“Không phải Chu Lâm mua, vợ anh ta mua. Chu Lâm chỉ muốn 50 cân lúa mạch, vợ anh ta thẳng thắn muốn một trăm cân! Lúc cô ấy đứng ở đó chỉ vào những lương thực mình muốn, tiêu tiền thật hào phóng. Ôi trời. Thật sự không thể tin được!”
“Sao mà lại không tin được chứ? Ai có thể sẵn sàng bỏ ra bốn mươi đồng để mua chút lương thực chứ?”
“Họ không e rằng chuyện này sẽ tiêu hết toàn bộ tiền bạc trong nhà sao?”
“……”
“Trước đó cũng nói đã tiêu hết rồi, sao đến bây giờ lại còn có để tiêu?” Lúc Triệu Mỹ Hương đến tìm chị dâu Chu tán gẫu đã nói.
Sau khi chị dâu Chu nghe kể về chuyện này thì cảm thấy hơn ba mươi đồng nhà chị ta được chia năm nay cũng không còn giá trị nữa!
Nhà chị ta còn rất đắc chí vì được chia hơn ba mươi đồng, cuối cùng nhà của chú hai lại có thể tiêu gần bốn mươi đồng để mua lương thực mà không cần chớp mắt một cái!
Đây chính là bị so sánh với bụi rồi.
Triệu Mỹ Hương không chỉ nói ở đây mà cô ta còn chạy thẳng về nhà mẹ đẻ để nói.
Vốn dĩ nhìn thấy Triệu Mỹ Hương, vợ của Quảng Hạ cũng không muốn đáp lời. Nhưng khi cô ta vừa nghe đến chuyện tiêu bốn mươi đồng đồng tiền để mua lương thực thì mở to mắt nhìn.
“Thật sao? Tiêu bốn mươi đồng đồng tiền để mua lương thực ư?”
“Đó là sự thật. Nó đã truyền khắp nơi trong đại đội của chúng tôi.”
“Không phải cô nói ngày thường họ ăn rất nhiều sao? Sao lại có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy chứ?” Vợ của Quảng Hạ không nhịn được nói.
“Bình thường tôi không nhìn thấy nhà cô ta tiết kiệm, có điều là họ có hai mươi đồng một tháng, nên có thể có dư lại chút nào không?” Triệu Mỹ Hương nói ra suy đoán của mình: “Nhưng mà lần này chắc chắn là đã tiêu hết toàn bộ tiền trong nhà rồi.”
Nghe thấy điều đó, tâm trạng của vợ Quảng Hạ cảm thấy tốt hơn nhiều.
Nhìn đi, cô ta không phải là người biết cách sống ư? Đây là đem hết của cải trong nhà tiêu sạch!
Chưa kể nhà cậu cả Cố và cậu hai Cố.
Sau khi mợ cả với mợ hai nghe chuyện mà Triệu Mỹ Hương đến đây nói thì cảm thấy thật sự không gì có thể may mắn hơn.
May mà lúc trước vợ của Chu Xuyên đã đến và nói rõ với họ, bọn họ mới có quyết định sáng suốt. Nếu không có thể đứa cháu ngoại này đã vào nhà họ rồi!
Với kiểu sống như thế này thì dù là núi vàng hay núi bạc cũng đều không đủ.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì có thể lấy cái gì ra để đối phó được chứ? Còn không phải là đến nhà họ để tống tiền sao?
Nhưng mà còn lâu mới có chuyện đó!
Tất nhiên cậu út Cố cũng nghe nói đến hành động vĩ đại của hai vợ chồng cháu ngoại của mình.
Ông ấy muốn để mợ út đi một chuyến.
“Bà đi nói vài câu rằng hiện tại trong miệng của người dân làng trên xóm dưới đều đang đồn đại về hai chúng nó.” Cậu út Cố nói.
Mợ út cũng muốn đi, nhưng mà mua thì cũng đã mua rồi. Hơn nữa hiện tại bà ấy bận quá nên nghĩ rằng khi nào có thời gian rảnh thì sẽ đi.
Nhưng mà bà ấy còn chưa kịp đến thì Chu Lâm đã đến trước. Anh đưa Bạch Minh Châu với Đâu Đâu và Đô Đô cùng đi theo.
Cùng đi với họ còn có Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai.
Mấy ngày sau khi chia lương thực, Chu Lâm với Cố Quảng Thu cũng rất bận.
Bọn họ đều đi lấy củi. Tốc độ của hai người rất nhanh, trong một ngày là có thể chở một xe kéo to. Nên chỉ cần mấy ngày mà củi để dùng cho mùa đông đã được chất đầy dưới lán ở trong sân của hai nhà.
Ngoài ra, còn có đống rơm được đội chia cho cũng được chất đầy trong sân. Dùng hết mùa đông cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Mà mấy ngày họ đi lấy củi, Bạch Minh Châu cũng đi theo thím Trương và mẹ Thái Sơn cùng nhau chi ra một số tiền, mượn xe lừa nhà chú Đào để kéo và xay bột.
Lúa mạch, với ngô và đậu nành trong nhà đều đã được xay xong toàn bộ.
Cho nên hôm nay mới có thời gian, cả hai nhà đều cùng nhau đi đến đây.
Lúc đầu họ nghĩ sẽ đến vào dịp tết nhưng mà lúc đó sẽ quá lạnh, Đâu Đâu với Đô Đô lại còn nhỏ nên dự định sẽ không cho bọn trẻ ra ngoài.
Nên bây giờ là thời gian tốt nhất để họ đưa bọn trẻ đến đây gặp họ hàng và để cậu út của anh được gặp cháu ngoại.
Cố Quảng Thu mang đến đây khá nhiều lương thực, một túi bột ngô xay. Riêng túi này đã nặng khoảng ba mươi cân.
Anh ấy còn mang thêm lạc, đậu nành. Tất cả khá nặng khoảng lăm mươi cân.
Chỗ lương thực đó được đưa đến đây chắc chắn là không ít.
Chu Lâm không mang lương thực, nhưng là mấy ngày này anh vào núi lấy củi, thu hoạch cũng khá nhiều. Mấy ngày vào núi, mỗi ngày anh đều tìm được ổ gà rừng. Hôm thì anh mang gà rừng về, hoặc có hôm thì mang thỏ hoang về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-107.html.]
Hiện giờ thời tiết cũng đã lạnh, Bạch Minh Châu lập tức ướp hết toàn bộ đồ ăn, và treo ở dưới mái hiên trong sân.
Hôm nay họ xách theo một con thỏ hoang, và hai con gà rừng đến đây.
Mợ út rất vui vẻ, tiếp đón họ vào nhà: “Mợ đang nghĩ đợi mấy hôm nữa có thời gian rảnh thì sẽ đến thăm các con, không nghĩ rằng các con lại đến trước.”
Cậu út Cố đi từ trong nhà ra.
“Vợ à. Đây là cậu út của anh.” Chu Lâm nhìn cậu út, cười và giới thiệu với vợ.
“Cậu út.” Bạch Minh Châu cũng gọi theo.
“Được.” Cậu út Cố khẽ gật đầu, nhưng ông ấy không quan tâm đến những cái khác, mà nhìn Đâu Đâu và Đô Đô đang được ôm trong lòng của Chu Lâm với Bạch Minh Châu. Ông cười ha hả và giơ tay: “Đến đây nào, để ông cậu ôm một cái.”
Chu Lâm cũng không có lý do nào để từ chối, cho nên chớp mắt một cái Đâu Đâu đã rơi vào trong lòng cậu út của anh. Thằng bé còn liếc mắt nhìn ông cậu út của mình, hừ, đây là người không quen biết.
Nhưng thằng bé lại rất bình tĩnh, bởi vì cha mẹ bé vẫn ở đây, nên bé không sợ người này sẽ ôm bé bỏ chạy.
Cậu út Cố ôm một đứa vẫn không đủ nên muốn ôm cả Đô Đô.
Mợ út không vui. Bà ấy ôm Đô Đô từ trong lòng Bạch Minh Châu: “Ông ôm một đứa là được rồi. Đứa này để tôi ôm.”
Đô Đô rất nhanh quen. Cậu bé nhìn bà mợ cười. Nhìn thấy dáng vẻ này của một đứa bé bụ bẫm thật khiến trong lòng mềm nhũn ra.
“Ôi trời. Con là Đô Đô hay là Đâu Đâu vậy? Còn nhìn bà mợ cười ư? Có phải cháu cũng nhớ bà mợ không?” Mợ út rất vui vẻ nói.
“Quảng Thu, em họ, mấy người đến rồi à.”
Cố Quảng Hạ nghe có người nói có hai nhà họ hàng đến thăm nên vội vàng trở về từ bên ngoài.
“Đây là anh Quảng Hạ.” Chu Lâm cười và giới thiệu với Bạch Minh Châu: “Anh Quảng Hạ, đây là vợ em.”
Cố Quảng Hạ với Bạch Minh Châu chào hỏi lẫn nhau.
Bọn họ vừa trò chuyện không lâu thì vợ Quảng Hạ cũng từ bên ngoài trở về. Nhưng mà cô ta nhìn thấy bọn họ thì lại không nói lời nào, lạnh mặt đi thẳng về phòng giống như những người ở đây đang nợ cô ta vậy.
Cố Quảng Hạ thật sự vô cùng xấu hổ.
Cũng may Trương Hiểu Mai đổi chủ đề: “Mẹ, trong nhà đã trữ đủ củi chưa?”
“Vẫn chưa đủ. Mấy hôm trước nhà mình bận xếp hàng xay bột nên hôm qua mới bắt đầu đi lấy củi.” Mợ út nói.
“Vừa đúng lúc, hôm nay Quảng Thu ở lại đây. Đợi khi nào lấy củi xong thì anh ấy sẽ về.”
Cố Quảng Thu khẽ gật đầu.
Tất nhiên mợ út không phản đối.
Đâu Đâu với Đô Đô đã nằm ở trên giường đất chơi, cậu út Cố còn làm một ít đồ chơi. Tất cả đều làm từ thân cây lúa mạch và rơm rạ, ông ấy dự tính làm để đưa cho mợ út mang đến cho hai cháu ngoại chơi.
Hiện tại bọn chúng đến đây, vừa đúng lúc đưa cho bọn chúng chơi.
Đâu Đâu với Đô Đô cũng thấy thích món đồ chơi như vậy. Chỉ là tụi nhóc muốn đưa lên miệng gặm, khi biết ăn không ngon thì chúng mới chơi.
“Trẻ con lớn nhanh như gió. Lần trước mợ đến thì chỉ vừa mới biết xoay người, hiện giờ thì thấy tụi nó bò thật giỏi.” Mợ út cười nói.
“Đúng vậy, bây giờ không thể thiếu người, nếu không thì không biết chúng sẽ bò đến đâu.” Chu Lâm nói.
“Khoảng thời gian này phải trông chừng kỹ đấy. Tụi nhỏ đặc biệt thích nhét đồ vào miệng.” Mợ út nhắc nhở.
Bạch Minh Châu cũng có nhiều kinh nghiệm với chuyện này. Hai anh em nhỏ đều rất tò mò về thế giới mới này, muốn đi khám phá ngay, thật sự là vừa thả chúng xuống một cái là chúng có thể bò khắp nơi, bắt được cái gì cũng có thể nhét vào miệng!
“Cũng không biết con sẽ sinh trước tết hay sau tết nữa.” Mợ út lại nhìn về phía Trương Kiều Mai.
“Bà Lý xem cho con rồi, nói có thể là vào mấy ngày tết.” Trương Kiều Mai cười đáp.
Những ngày qua, bụng cô ấy đã to hơn rất nhiều nhưng sắc mặt cô ấy lại rất tốt, rất khỏe mạnh, hiển nhiên là khí huyết dồi dào.
“Ông bà ơi, chúng cháu về rồi.” Hai đứa con của Cố Quảng Hạ cũng trở về từ bên ngoài.
Đứa lớn là con gái, tên là Cố Tiểu Tây. Đứa nhỏ là con trai, tên là Cố Tiểu Bắc.
“Mau tới đây, em trai của các cháu đến rồi này. Các cháu vẫn chưa thấy em trai đúng không?” Mợ út gọi chúng.
Hai chị em đều đi qua chỗ này, Cố Quảng Hạ bảo chúng chào mọi người xong mới cho chúng lên giường. Hai chị em nhìn thấy Đâu Đâu và Đô Đô giống nhau cũng thấy lạ.
“Chúng chính là hai em trai song sinh đó à?” Rõ ràng hai chị em đã nghe bà nội nói rồi.
“Đúng, giống nhau chứ?” Trương Kiều Mai cười nói.
“Vâng ạ, giống nhau, trắng trẻo mập mạp quá.” Cố Tiểu Tây gật đầu.
Cố Tiểu Bắc cũng thấy vui, quay về phòng lấy đồ chơi như s.ú.n.g cao su ra chia sẻ. Vốn dĩ còn có những viên bi thủy tinh quý giá, cậu bé cũng sẵn sàng mang ra cho hai em trai chơi. Nhưng thứ này không thể cho trẻ con chơi, mọi người bảo cậu bé cất đi.
Thả cho bọn trẻ đi chơi, người lớn thì nói chuyện, điều đáng nói nhất chính là năm nay một công điểm của đại đội Ngưu Mông bên kia có giá hai hào.