Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:46:55
Lượt xem: 282
Chiếc mũ và bao đầu gối được tặng rất đúng lúc. Chỉ vài ngày sau, cơn mưa thu đầu tiên của năm nay đã tới.
Mưa thu ở chỗ họ rất lạnh. Sau khi cơn mưa thu qua đi, nhiệt độ giảm hẳn một nửa, hơn nữa còn càng ngày càng lạnh hơn.
“Mợ út, tối nay mợ có muốn qua bên này ngủ chung với bọn con không?” Chu Lâm qua hỏi mợ út.
“Mợ có bình sưởi rồi. Đừng nói là mưa, dù có tuyết đi chăng nữa, mợ cũng không cần đi đâu hết.” Mợ út nói.
Chỉ cần rót nước sôi vào chiếc bình sưởi làm bằng đồng này rồi quấn khăn bông xung quanh, sau đó bỏ vào trong chăn là được. Mấy hôm nay, hễ chui vào trong chăn là mợ út lại thấy chăn đệm ấm ấp, cực kỳ dễ chịu.
“Để con xem nào.” Chu Lâm thò tay vào trong chăn kiểm tra.
“Ấm đúng không.” Mợ út cười.
“Đúng vậy ạ.” Chu Lâm gật đầu.
“Chiếc mũ này ấm thật đấy, tay nghề của vợ Đại Sơn giỏi thật, chắc là kỳ công lắm.” Mợ út vuốt ve chiếc mũ trên tay, nói.
“Mũ lông thỏ chắc chắn là rất ấm rồi. Sau này, hằng năm tụi cháu đều sẽ làm cho mợ một chiếc mũ mới.” Chu Lâm đội mũ lông thỏ lên đầu mợ út.
“Không cần, cái mũ này phải đội được mấy năm.” Mợ út cười, lườm anh một cái, đứa cháu ngoại này của bà ấy rõ thích khoác lác.
“Cũng khuya rồi, mợ út mau đi ngủ đi.”
Thu xếp cho mợ út xong, Chu Lâm cũng về phòng, ôm vợ đi ngủ.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đã đi ngủ rồi. Cho nên hiện tại là thế giới riêng của hai người.
Bạch Minh Châu bị anh hôn tới trời đất quay cuồng, sau đó bị ăn sạch. Hôm nay, hai người đã đi lĩnh không ít đồ kế hoạch hóa gia đình.
Riêng lần này đã dùng hết ba cái.
Bạch Minh Châu mệt nhoài, không muốn nhúc nhích đầu ngón tay.
Mợ út ở sát vách ngóng trông cháu ngoại và vợ sinh thêm con nên không muốn sang ngủ bên nhà chính.
Bà ấy đội chiếc mũ lông thỏ, chìm vào giấc ngủ. Trong chăn có thêm chiếc bình sưởi, ổ chăn còn ấm hơn cả giường lò.
Mặc dù ngoài trời rất lạnh nhưng mợ út vẫn có thể ngủ thẳng một mạch tới tận hừng đông.
Tới khi mợ út thức dậy, bình sưởi vẫn còn ấm, có thể thấy hiệu quả giữ nhiệt của chiếc bình sưởi này tốt thế nào.
Mợ út thức dậy, loay hoay làm việc, nấu bữa sáng xong, mợ út ăn trước, để phần lại trong nồi cho ấm.
Bà ấy bắt tay vào nhào bột mì, hấp bánh hấp.
Sau cơn mưa thu, trời sẽ trở lạnh rất nhanh. Cho nên bánh hấp các thứ đều phải làm nhiều một chút để dành, bao giờ muốn ăn thì hấp lại cho đỡ tốn công.
Trận mưa mùa thu này đã rơi liên tục bốn năm ngày. Ban ngày trời còn lạnh thấu xương chứ đừng nói đến buổi tối.
Nhiệt độ trực tiếp giảm xuống âm độ. Dù bầu trời trong xanh nhưng không khí lạnh ở bên ngoài cũng làm cho đông lại.
Mùa đông năm nay đã đến.
Sau cơn mưa, đường đi rất lầy lội. Bạch Minh Châu cũng không thích đi ra ngoài, nhưng Đâu Đâu và Đô Đô lại không thể chịu đựng được nữa. Mấy ngày hôm nay trời mưa khiến cho hai anh em chúng rất khó chịu.
Bởi vậy, sau khi trời ngừng mưa thì hai anh em lập tức la hét và muốn đi ra ngoài.
Mợ út và Chu Lâm lập tức đưa hai anh em chúng đi ra ngoài. Nếu không chúng sẽ làm ảnh hưởng đến việc mẹ chúng viết bài.
Trong nhà có thể ăn uống đầy đủ, nhưng tất cả đều dựa vào tiền nhuận bút của mẹ chúng. Còn về số tiền mà cha chúng kiếm được thì thật sự rất đáng xấu hổ.
Mà năm nay Bạch Minh Châu cũng thật sự rất nỗ lực. Từ sau khi nhận ba mươi đồng tiền nhuận bút đầu tiên thì năm nay mỗi lần nhận tiền nhuận bút đều là như vậy.
Cô cũng không để người trong làng quá ghen tỵ.
Với lại bởi vì sau khi kết hôn, cô cũng vô cùng an phận thủ thường. Ngoại trừ danh tiếng là người chi tiêu hoang phí vẫn chưa được xóa bỏ ra thì những cái còn lại đều được tẩy trắng.
Bạch Minh Châu ở trong nhà viết bản thảo. Mợ út và Chu Lâm thì đưa Đâu Đâu với Đô Đô đến nhà chú Trương.
Để cho hai anh em chúng với mợ út ở đây tán gẫu chơi đùa, Chu Lâm thì đi đến ngồi chơi ở nhà Lý Thái Sơn, thăm con trai của anh ta.
Kim Tiểu Linh sinh con trai, điều này khiến Lý Thái Sơn thật sự thấy đáng tiếc: “Tôi thật sự mong cái thai này là một bé gái.”
“Vì sao?” Chu Lâm hỏi anh ta.
“Nếu là con gái thì sau này lớn lên có thể làm vợ của Đâu Đâu hoặc Đô Đô.” Lý Thái Sơn nói.
Chu Lâm liếc nhìn con trai của anh ta. Thằng bé trông giống hệt Lý Thái Sơn như từ một khuôn đúc ra. Dáng vẻ này sinh ra là con trai thì tốt, nếu là con gái thì……
“Bây giờ đã là xã hội gì rồi, làm gì còn chuyện con dâu nuôi từ bé nữa chứ. Không nên có suy nghĩ phong kiến như vậy.” Chu Lâm nói mà không chút do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-161.html.]
Mẹ Thái Sơn cũng nói: “Còn không phải như vậy sao. Bây giờ đứa bé mới lớn bao nhiêu đâu mà đã nghĩ xa như vậy.”
Nói xong bà ấy mang trà gừng táo đỏ đã pha xong ra cho Chu Lâm.
“Thím, thím đừng có khách sáo như vậy. Uống nước thôi cũng được.”
“Đều là đồ ở trong nhà mình, cháu cứ tự nhiên.” Mẹ Thái Sơn cười nói.
Chu Lâm uống trà gừng táo đỏ, cảm thấy khá ngon nên lập tức hỏi mẹ Thái Sơn cách làm như thế nào, để lúc về anh cũng bảo mợ út của anh làm.
Tất nhiên mẹ Thái Sơn cũng không keo kiệt mà nói cho anh biết. Lý Thái Sơn nói: “Anh Lâm. Anh cũng không nên uống nhiều, rất dễ bị bốc hoả.”
Chu Lâm nói với anh ta: “Mấy ngày nữa, chúng ta cùng nhau đi vào núi, đi mấy ngày.”
Sao Lý Thái Sơn có thể không đồng ý chứ.
Mẹ Thái Sơn nói: “Cháu còn muốn đi cùng nhiều người như vậy sao?”
“Nhiều người thì sẽ an toàn hơn.” Chu Lâm khẽ gật đầu.
Nếu có thể Chu Lâm cũng muốn đi một mình vào núi, nhưng đi sâu vào trong núi cũng không phải là chuyện nhỏ. Núi sâu, động vật hoang dã to lớn cũng rất nhiều, và còn có một số thực vật có độc nữa. Thật sự nếu có chuyện gì xảy ra, kêu trời trời không biết. Có nhiều người đi cùng dù phải chia lợi nhuận nhiều hơn nhưng có nhiều người thì sẽ an toàn hơn.
Hiện tại đã vào mùa đông, Chu Lâm cũng muốn kiếm thêm một chút thu nhập, cũng để mọi người thấy rằng nguồn thu nhập của nhà anh không chỉ có từ việc đi làm đồng với từ việc viết bài của vợ anh, mà còn từ việc anh vào rừng mang về.
Như vậy, cuộc sống hàng ngày của nhà anh quá tốt, người ngoài cũng sẽ không nghi ngờ quá nhiều.
Hiện tại Chu Lâm cũng không thật sự quan tâm đến chút tiền đi săn đó của mình.
“Mẹ, chuyện của chúng con, mẹ cũng đừng nói nhiều.” Lý Thái Sơn không nhịn được mà nói mẹ mình.
Mẹ Thái Sơn véo anh ta một cái, có thể kiếm được nhiều tiền ai lại không muốn chứ? Nhưng mà bà ấy cũng không nói thêm gì nữa, rốt cuộc an toàn là quan trọng nhất.
Vài ngày sau, Chu Lâm, Cố Quảng Thu, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Đào Ngõa Phiến lại cùng nhau vào núi lần nữa.
Sau khi quả phụ Dương nghe thấy chuyện này thì lập tức không nhịn được mà nói với Vương Nhị Anh: “Không phải quan hệ giữa anh với nhóm người Chu Lâm và Lý Thái Sơn rất tốt sao? Sao anh không đi vào núi cùng bọn họ vậy?”
Vương Nhị Anh nói: “Anh đi làm gì? Anh cũng không phải không có cơm ăn. Mệt mỏi c.h.ế.t đi được mà cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.”
Quả phụ Dương nhìn thấy anh ta như vậy thì không nhịn được mà cảm thấy có chút bực tức.
Cô ta thật sự có chút hối hận rồi!
Cô ta còn nghĩ rằng sau khi Vương Nhị Anh sống chung với cô ta thì anh ta sẽ học hỏi Lý Thái Sơn và Chu Lâm nhiều hơn chứ.
Trước kia chẳng phải Chu Lâm và Lý Thái Sơn cũng không phải là kiểu người làm việc đàng hoàng như bây giờ sao?
Chính là sau khi kết hôn thì họ bắt đầu chững trạc hơn. Tất cả đều đi làm công.
Cho nên sau khi cô ta hẹn hò với Vương Nhị Anh cũng nghĩ rằng Vương Nhị Anh có thể học để trở nên tốt hơn. Như vậy không phải cô ta cũng có thể có chỗ mà dựa vào sao?
Kết quả hoàn toàn không như cô ta mong đợi.
Sau khi kết hôn, anh ta vẫn ở nhà chơi không đi làm. Cô ta còn phải đi làm công để nuôi anh ta. Như vậy thôi cũng kệ đi, anh ta còn gọi người đến đây cho cô ta.
Bề ngoài là đến đây để nói chuyện với anh ta nhưng thực tế chính là anh ta hỗ trợ canh chừng, để cô ta tiếp bọn họ!
Xong việc anh ta lập tức nói với cô ta rằng, có anh ta ở đây thì cô ta sẽ không sợ bị người ta tố cáo, bị người ta điều tra. Bởi vì anh ta là chồng cô ta nên sẽ làm chứng cho cô ta.
Quả phụ Dương cũng không biết còn có thể làm như vậy.
Hiện tại không phải làm việc nhà nông, cô ta lập tức quay lại nghề cũ, nhưng cô ta cảm thấy Vương Nhị Anh thật vô dụng.
Vốn cô ta muốn dựa vào anh ta, kết quả anh ta trực tiếp ăn không ngồi rồi ở chỗ cô ta. Chỉ là bất đắc dĩ hiện tại hai người đã là người ngồi chung một chiếc thuyền, nên cũng không còn cách nào khác.
Bởi vì một khi cô ta chia tay với Vương Nhị Anh, thì với đức hạnh này của Vương Nhị Anh, chắc chắn anh ta sẽ đi tố cáo cô ta.
Với tình trạng như thế này, cô ta sợ nhất là bị người khác tố cáo.
Cho nên cô ta chỉ có thể bỏ qua như vậy.
“Em chỉnh trang lại một chút đi. Người đàn ông lần trước đến đây nói em khá hôi.” Vương Nhị Anh nhắc nhở cô ta.
“Chê em hôi cũng không bằng anh ta không có sức!” Quả phụ Dương tức giận nói.
Vương Nhị Anh nói: “Em nói như vậy thì sau này ai bằng lòng tới đây? Chúng ta buôn bán lâu dài, thế nên em trang điểm cho bản thân tốt một chút.”
Quả phụ Dương hít một hơi, không quan tâm đến anh ta mà đi thẳng đến khu tập thể thanh niên trí thức nữ để tìm Dương Nhược Tình.
Gần đây tâm trạng của Dương Nhược Tình vô cùng tốt, cảm giác có chút xinh đẹp hơn giống như hoa đào.
Quả phụ Dương đã gặp vô số người nhìn thấy cô ta như vậy, ngạc nhiên một chút rồi nhỏ giọng nói: “Em gái, em nói cho chị nghe, có phải em đã cho thanh niên trí thức Đặng rồi hay không?”