Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:51:19
Lượt xem: 289
Trước đây không phải hai người anh tư Trần và Vương Nhị Anh đến công xã tố cáo nhà họ Niên sao, ghen tị tài sản của cải của nhà họ Niên lộ ra khi chia nhà ở riêng, bây giờ anh hai Niên tố cáo tụ tập mại dâm, khiến Vương Nhị Anh trực tiếp bị bắt đi, đây khẳng định là muốn trả đũa.
“Anh hai Niên sống cũng phô trương quá.” Chu Lâm nói.
Đầu tiên là xây nhà bằng ngói, nhà người khác đều xây nhà bằng gỗ và gạch, ngay cả Chu Lâm, dù anh có sống thoải mái, nhưng nhà vẫn xây bằng gạch và gỗ.
Cho dù có tiền cũng không muốn tiêu tốn nhiều tiền như vậy, nhưng nhà anh hai Niên thì rất hào phóng.
Không chỉ xây nhà ngói khang trang, mà còn mua một cái nồi sắt to về nữa.
Nghe nói là đi đổi phiếu công nghiệp với người khác cùng Niên Viễn Phương, đổi hết đến mấy chục đồng.
Thật đúng là giàu có.
“Còn không phô trương sao, lần này không chỉ mình Vương Nhị Anh bị bắt, còn có cả người khác nữa, anh ta muốn trả thù Vương Nhị Anh cũng được, nhưng lại liên lụy đến người khác, cuộc sống sau này của anh ta sẽ phải cẩn thận hơn.” Lý Thái Sơn nói.
Lúc này Bạch Minh Châu mang ra một đĩa hạt dẻ ngào đường: “Ăn chút hạt dẻ đi.”
“Chị dâu, chị đừng khách sáo như vậy, tôi không phải người ngoài.” Lý Thái Sơn lập tức nói.
“Chị biết cậu không phải người ngoài, mang ra để vừa ăn vừa nói chuyện.” Bạch Minh Châu cười nói
Lý Thái Sơn cũng đành cười: “Vậy cảm ơn chị dâu.”
Bạch Minh Châu vừa nghe bọn họ nói chuyện, biết Vương Nhị Anh vào tù, như vậy xem ra vận mệnh của Lý Thái Sơn đã thay đổi rồi.
Bởi vì vận mệnh vốn dĩ là Lý Thái Sơn cũng vào tù, kết cục có đi mà không có về giống như Vương Nhị Anh.
Hiện giờ Lý Thái Sơn học theo Chu Lâm, đương nhiên sẽ không đi theo con đường cũ.
“Anh Lâm, có phải anh sợ người khác chê mình quê mùa, nên mới cố gắng đọc sách phải không?” Bạch Minh Châu về phòng tiếp tục viết bài, Lý Thái Sơn bóc hạt dẻ ngào đường ăn, cảm thấy vô cùng thơm ngon, hỏi.
Chu Lâm thở dài: “Tôi mới đi học có mấy năm, trình độ văn hóa của chị dâu cậu cao như thế, nếu tôi không cố gắng, người khác sẽ nói chị dâu cậu mắt mù mới coi trọng tôi.”
“Sao lại thế được?” Lý Thái Sơn không cảm thấy như vậy, bóc hạt dẻ đưa cho anh Lâm của mình.
“Sao lại không?” Chu Lâm cầm lấy ăn.
Lý Thái Sơn nói: “Tuy rằng anh Lâm không đọc nhiều sách, nhưng không phải có câu rất đúng là chúng ta không thể lấy khuyết điểm của mình so sánh với ưu điểm của người khác sao? Anh Lâm thương vợ, người khác không thể so sánh nổi, còn tướng mạo của anh, tôi thấy tuấn tú có khác nào Phan An? Lại là con cưng của trời, nhân sâm linh chi trong núi tiện tay là đào được. Tuy rằng chị dâu rất giỏi nhưng anh Lâm cũng đâu thua kém.
Chu Lâm cười ra tiếng: “Tôi không phải con cưng của trời.”
Vợ anh mới là con cưng của trời, anh cùng lắm cũng chỉ có thể được xem là con rể thôi nhỉ?
“Trong mắt tôi, anh Lâm cái gì cũng tốt, anh đừng bao giờ cảm thấy mình không xứng với chị dâu, hai người chính là một đôi do trời đất tạo thành.” Lời nói của Lý Thái Sơn là từ tận đáy lòng.
Nếu đổi lại người phụ nữ khác ở bên cạnh anh Lâm, anh ta đều cảm thấy không phù hợp, nhưng chị dâu thì khác, hai người vô cùng xứng đôi.
“Lát nữa mang hạt dẻ ngào đường này về cho vợ cậu ăn đi.” Chu Lâm nghe được thì cảm thấy thoải mái.
Lý Thái Sơn cười ha ha: “Vậy tôi không khách khí với anh Lâm nữa.”
Một lúc sau, Lý Thái Sơn mới đi về, anh ta dùng giấy dầu anh đưa cho gói kĩ hạt dẻ ngào đường.
Đây là hạt dẻ nhặt ở trên núi, nhiều đến nỗi nhặt được hơn hai bao tải.
Khi Chu Lâm vào phòng tìm vợ mình, Bạch Minh Châu đã viết xong một trang, thấy tâm trạng anh không tệ thì hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao, chỉ là đột nhiên anh cảm thấy mình cũng không kém cỏi như vậy.” Chu Lâm cười nói.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì hiểu ra.
Người đàn ông này, không đọc nhiều sách, nhưng lại nghĩ nhiều như vậy!
Lúc này cô cũng chưa nói gì, đến khi đi ngủ, cô nằm trong chăn hôn lên mặt anh, nói: “Ở trong lòng em, người đàn ông của em vô cùng ưu tú, anh không chỉ đẹp trai, mà còn bảo vệ vợ con rất tốt, có trách nhiệm, không gây chuyện nhưng gặp chuyện cũng không né tránh sợ hãi, cực kỳ nam tính. Đôi khi em cảm thấy mình thật may mắn vì người đàn ông tốt như vậy lại là chồng mình, nhất định là kiếp trước em đã tích phúc, nếu không sao có thể lấy được anh chứ.”
Lời nói ngọt ngào này khiến đầu óc Chu Lâm ngất ngây, giống như đang ngâm mình trong nước ấm, cả người đều ấm áp.
Sau khi phản ứng lại, Chu Lâm không nhịn được hôn lên môi cô.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, Bạch Minh Châu vô cùng tận hưởng.
“Vợ ơi, mau ngủ thôi.” Chu Lâm hôn lên trán vợ mình, dịu dàng nói.
Bạch Minh Châu cũng đã mệt mỏi, thể lực vốn không tốt, gần đây lại hay mệt mỏi rã rời, nên trước khi cô bị ép khô thể lực thì đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chu Lâm cảm thấy không phải kiếp trước vợ mình tích phúc mới có thể lấy được anh, mà là anh đời trước, đời trước nữa, đời trước trước nữa, đã tích nhiều phúc mới có thể cưới được vợ của mình.
Cuộc sống Chu Lâm và Bạch Minh Châu trôi qua ấm áp yên bình.
Nhưng không phải nhà ai cũng như vậy.
Ví như nhà họ Niên và nhà họ Vương, lần này đã chính thức kết thù.
Tuy Vương Nhị Anh không nên thân, nhưng dù có không ra gì đi nữa thì cũng là con trai của ông Vương và bà Vương, giờ phải vào tù, nơi đó cũng không phải là nơi mà con người có thể sống được.
Lần này Vương Nhị Anh vào tù, không biết khi nào mới có thể ra được? Ở trong đó sẽ bị đánh đập thế nào?
Anh tư Trần từng ở trong đó, dáng vẻ thảm hại ra sao chứ?
Anh hai Niên tố cáo Vương Nhị Anh, thù này sao có thể không lớn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-168.html.]
Chuyện này khiến ông Niên và anh cả Niên hơi cau mày.
Tuy rằng Vương Nhị Anh bị trừng phạt đúng tội, nhưng lần này không chỉ đắc tội nhà họ Vương mà còn đắc tội những nhà khác trong thôn.
Mấy người bị bắt, đều trở tay không kịp.
Lần lượt từng người một vào tù.
Mà tất cả đều do anh hai Niên tố cáo, đây không phải là vô duyên vô cớ đắc tội với người khác hay sao?
Anh cả Niên từng nhắc nhở anh hai Niên, nhưng anh hai Niên chỉ xua tay tỏ vẻ đã biết, không thật sự để việc này ở trong lòng.
Việc này chắc chắn bị người khác ghi thù, chỉ là ngoài mặt vẫn bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mợ út tán gẫu ở ngoài trở về, liền nói chuyện này.
“Anh hai Niên Viễn Phương làm như vậy, sớm muộn gì cũng gặp rắc rối.”
Chu Lâm nói: “Chắc chắn sẽ gặp phiền phức.” Anh cảm thấy sau khi chia nhà ở riêng anh hai Niên còn ngang ngược hơn cả anh.
Quả nhiên rất nhanh đã có người trả thù.
Sáng hôm sau, trước cổng chính nhà anh hai Niên có vài con chuột chết, bụng còn bị mổ ra.
Chị dâu hai Niên mở cửa nhìn thấy, sợ đến mức hét chói tai!
Gây nên động tĩnh vô cùng lớn.
Ở cửa cũng bắt đầu có tiếng chửi ầm lên, khiến không ít người vây quanh nhòm ngó.
Lúc chị dâu cả Lý và chị dâu Đại Sơn đến tìm Bạch Minh Châu tán gẫu, cũng kể chuyện này.
Sau khi các cô ấy đi về, Cố Quảng Hạ vội vàng đánh xe lừa đến đón Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc.
“Để mấy đứa ở đây vài ngày, là không muốn về nữa phải không?” Cố Quảng Hạ mắng.
Hai anh em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc liếc nhìn nhau, đúng thật là có ý nghĩ không muốn trở về.
Ở nhà chú quá thoải mái.
Bữa nào cũng đều ăn thịt, nào là thịt gà rừng, hoặc là thịt thỏ hoang gì đó, ăn xong còn thường được uống sữa đậu nành, không có sữa đậu nành thì cũng là sữa đậu đen.
Ngoài ra còn có đồ ăn vặt mà thím làm, vô cùng ngon.
Bọn chúng thật sự không muốn về.
“Sao anh Quảng Hạ phải đến tận đây đón bọn nhỏ, không cần vậy đâu.” Chu Lâm cười nói.
“Đã ở lâu như thế, cũng không thể nuông chiều chúng nó nữa.” Cố Quảng Hạ nói.
Mợ út nói: “Được rồi, con dẫn về đi.”
Mấy ngày trước bà ấy đã bảo cháu ngoại đưa hai chị em về, nhưng cháu ngoại không đồng ý, nên cho bọn trẻ đã ở lại thêm mấy ngày, may mà con trai cũng xem như hiểu chuyện, biết tự mình đến đón.
Cố Tiểu Tây Cố Tiểu Bắc vô cùng tiếc nuối.
“Lần sau các anh chị lại đến thăm hai em, các em đừng quên các anh chị đấy.” Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc khịt mũi, nói với hai em trai.
“Vâng.” Đâu Đâu gật đầu.
Đô Đô cũng gật đầu. Mấy hôm nay hai anh em bọn chúng không bám cha với bà nữa, mà đi theo anh chị họ đến nhà họ Trương chơi cùng Niên Sinh, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Cố Quảng Hạ đến đây, trước tiên đến nhà họ Trương thăm Cố Quảng Thu và cháu trai Niên Sinh, cũng không có đồ gì tốt nên mang theo một túi giá đỗ đến.
Chia cho nhà họ Trương một nửa, nhà Chu Lâm một nửa.
Sau khi Cố Quảng Tây đón Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc về, Chu Lâm nói: “Anh Quảng Hạ khách sáo quá, còn cho nhiều giá đỗ như vậy.”
“Nó không ngốc, đương nhiên biết Tiểu Tây Tiểu Bắc ở đây ăn không ít thịt.” Mợ út xem như vừa lòng.
Đứa con trai này khá biết ý.
Cháu trai cháu gái đến đây ở mấy ngày, đã ăn biết bao nhiêu gà rừng với thỏ hoang rồi?
Đến trứng gà cháu dâu cũng làm nhiều hơn để hai đứa ăn cùng với Đâu Đâu và Đô Đô.
Gà rừng và thỏ hoang bắt trên núi không mất tiền nhưng có thể mang đi đổi lấy trứng gà.
Dù là cháu trai cháu gái ruột, bà ấy cũng không muốn lợi dụng cháu ngoại, hai đứa nhỏ vừa ăn thịt còn ăn trứng. Tuy giá đỗ này không phải đồ đắt tiền, nhưng trong lòng con trai hiểu rõ, đã là không tệ.
“Lát làm giá đỗ xào thịt nhé?” Chu Lâm cười nói.
“Được.” Mợ út gật đầu.
Cố Quảng Hạ dẫn con trai và con gái về nhà, sau đó mới đánh xe lừa về.
Vợ Quảng Hạ đã hỏi con trai và con gái, biết khi ở đó được ăn thịt, còn là bữa nào cũng được ăn, khiến bụng cô ta kêu réo không ngừng!
Nhưng lại chẳng mang gì về, nên trong lòng nghĩ thầm!
Mẹ chồng đúng là đồ ích kỷ, bản thân ở bên kia cơm ngon rượu say, thế mà không nghĩ đến việc mang cho cha chồng ít đồ ngon.