Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 179

Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:38:02
Lượt xem: 269

Bạch Minh Châu vốn đang có chút buồn ngủ, hiện tại chất lượng giấc ngủ của cô khá tốt, vừa đặt lưng xuống giường thì đã buồn ngủ.

Kết quả là nghe thấy anh nói đến chuyện làm chủ thầu.

Tương lai người đàn ông thô thiển này nhà cô thật sự muốn phát triển theo phương diện bất động sản, hơn nữa còn xen lẫn vài cái ngành nghề đầu sỏ khác, vì vậy địa vị nhà giàu số một vững chắc không thể lay chuyển.

Nhưng mà anh muốn làm chủ thầu nhanh như thế khiến cho cô cảm giác có chút bất ngờ.

“Anh nghĩ gì mà đi làm chủ thầu?” Bạch Minh Châu hỏi.

Chu Lâm nói: “Nếu thực sự có một ngày như thế, chắc chắn sẽ có nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, người thành phố ở còn chen chúc hơn người trong thôn chúng ta, nếu có nhiều người trở về như vậy thì ở đâu bây giờ? Còn không phải muốn xây nhà hay sao?”

“Muốn xây nhà cùng không dễ dàng như thế.” Bạch Minh Châu trong lòng cười, ngoài miệng nói.

Chu Lâm nói: “Đúng là không dễ dàng, chắc phải có rất nhiều thủ tục, nhưng việc là do người làm mà, nếu thực sự có một ngày như vậy chắc chắn quốc gia cũng cần, việc chúng ta đang làm là giúp đỡ quốc gia giải quyết vấn đề cư trú mà, đúng không?”

“Muốn xây nhà cũng cần một số lớn tiền vốn, hơn nữa bên ngoài cũng dễ dàng có tình huống chèn ép nhau.” Bạch Minh Châu nói, không nhịn được giơ tay vuốt ve mặt anh.

Trong nội dung cốt truyện miêu tả không nhiều lắm, chỉ mấy câu ít ỏi đã khái quát cả cuộc đời anh.

Nhưng Bạch Minh Châu hiểu rõ, nếu như muốn vẻ vang vô hạn trước mặt người khác, mồ hôi và gian khổ phải trả giá sau lưng là thứ mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Từ trước đến nay đều không có thành công nào tự nhiên xuất hiện, đều phải dùng mồ hôi và tâm huyết để tưới.

Cũng không biết để có thể ngồi trên vị trí nhà giàu số một, anh đã phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, sau lưng lại có bao nhiêu chua xót mà không ai biết đến.

“Những việc này chính xác đều là vấn đề, nhưng mà từ từ sẽ đến, đợi đến khi có ngày ấy thì lại xem xét lúc đó nên làm gì.” Chu Lâm nói.

Anh không sợ gian khổ vất vả, anh chỉ sợ không có một ngày như thế, còn nếu như thực sự có thời điểm có thể thoải mái làm việc thì khó khăn gì anh cũng sẽ khắc phục.

Bạch Minh Châu cười nhẹ, người đàn ông thô thiển này không được đọc sách nhiều, nhưng chỉ riêng phần nhìn xa trông rộng kia thì người bình thường đúng là không thể so sánh được.

Lại một lần nữa phải cảm ơn em họ của cô, thật sự đã khắc họa đúng người đàn ông trong mơ của cô, trên tư tưởng có thể đồng điệu với cô, tầm mắt có thể khiến cô kinh ngạc cảm thán.

“Cười gì?” Chu Lâm cười nói.

Bạch Minh Châu nâng mặt của anh hôn một cái: “Cười vì em nhặt được bảo vật, mệt một ngày nhanh ngủ đi.”

Vốn là muốn điều hòa âm dương một chút, nhưng mà nghĩ đến đêm qua mới làm xong, bây giờ ham muốn cũng không mãnh liệt lắm, cho nên đành thôi.

Vẫn phải hơi khắc chế một chút.

Chu Lâm cũng bật cười, hôn lại vợ một cái rồi cùng với vợ chìm vào giấc ngủ.

Đây chỉ là hai vợ chồng tự mình tưởng tượng về tương lai mà thôi, ngày tháng sau đó vẫn tiếp tục trải qua cuộc sống bình thường.

Ngày hai mươi bảy tháng ba chính là sinh nhật mỗi năm một lần của Đâu Đâu và Đô Đô.

Năm trước hai anh em bọn chúng ăn sinh nhật được làm cho một cái bánh kem, hai anh em còn nhỏ, chỉ biết ngây ngốc ăn chung với mọi người.

Năm nay Bạch Minh Châu làm xong bánh kem đã có thể để bọn chúng tự chia, một cái bánh kem rất lớn cắt thành từng miếng, bọn chúng lập tức đưa cho các bạn nhỏ đến đây tham gia tiệc sinh nhật của mình.

Niên Sinh được chia một miếng, còn cả Mãn Khố Mãn Thương, hai đứa bé nhà chị Đại Sơn, một bé trai một bé gái.

Cùng với đứa con trai nhỏ của nhà Đào Ngõa Phiến.

Năm nay Chu Tam Đản cũng được ăn bánh kem, quan hệ của Mãn Khố và cậu bé rất tốt, cho nên nói riêng với cậu bé.

Đương nhiên trước khi Mãn Khố nói, trong lúc gặp được cậu bé mợ út cũng đã nói để cho cậu bé qua đây ăn bánh kem.

Cho nên cậu bé cũng được chia một miếng.

Bánh kem này ăn thật quá ngon, Chu Tam Đản cảm thấy rất thơm ngon, chỉ là nhiều người mà bánh kem lại không có bao nhiêu, cho nên miếng bánh kem kia cắn có hai miếng mà đã hết rồi.

Mợ út lại hỏi: “Ở trường học có nghiêm túc học tập hay không?”

Chu Tam Đản gật gật đầu: “Có ạ, lần trước cháu đi thi còn đạt được chín mươi điểm đấy!”

Đây là lần đầu tiên mợ út hỏi thăm thành tích của cậu bé, nghe vậy kinh ngạc nói: “Thật sao? Cháu giỏi thật đấy.”

“Chứ còn gì nữa, ngoại trừ Lý Miêu Miêu cao điểm hơn cháu, những người khác đều thấp điểm hơn cháu đấy, cháu đứng thứ hai, lần sau cháu muốn thi được hạng nhất!” Cậu bé nói.

Lý Miêu Miêu là con gái của Lý Đại Hải.

Bọn chúng đều học ở lớp mẫu giáo bé, cũng chính là lớp Hứa Nhã đang dạy.

Còn như lớp Sở Sương thì dạy một số đứa bé lớn tuổi hơn, nhưng mà trình độ so le không đồng đều.

Nói đến cái này cũng phải nhắc tới một chút Sở Sương một chút, cô ấy thật sự tận chức tận trách, còn đặc biệt dùng bài thi để kiểm tra học sinh.

Nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định để cho lớp của cô ấy bắt đầu học lại từ đầu cùng nhau, bởi vì cho dù có từng đọc sách nhưng mà cơ sở cũng quá kém!

Mà Chu Tam Đản là con trai duy nhất của hai vợ chồng Chu Xuyên và chị dâu cả nhà họ Chu, hiện giờ trong thôn bỏ tiền xây dựng trường học, đương nhiên bọn họ cũng vui vẻ đưa cậu bé đi học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-179.html.]

Cái đãi ngộ này thì Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha đều không có.

Bởi vì tuổi còn nhỏ nên Chu Tam Đản đã được sắp xếp vào lớp mẫu giáo bé, thành tích thật rất không tệ, lần trước thi toán đúng là đã được 90 điểm, bài thi do Hứa Nhã ra đề.

Cô và Sở Sương rất bận.

Ra bài thi sao chép bài thi chấm điểm chữa bài thi, đều là hai người tự mình làm.

Nhưng sau khi công việc lu bù lên thì người vẫn rất có tinh thần, Ví dụ như trạng thái tinh thần của Sở Sương đã khác trước, Hứa Nhã cũng vậy.

Có lẽ đây cũng là chuyện các cô ấy thích làm.

Mợ út còn kể với Bạch Minh Châu chuyện Chu Tam Đản thi được 90 điểm.

Bạch Minh Châu cười: “Đứa nhỏ này rất thông minh.”

Mợ út đi cầm một tờ giấy ra đây: “Mợ cho thằng bé cầm bút cùng giấy, để thằng bé viết hai chữ cho mợ xem, cháu nhìn chữ này như thế nào?”

Bạch Minh Châu nhìn, nở nụ cười: “Bây giờ vừa mới đi học không lâu, có thể viết thành như vậy cũng không tệ.” Nói xong lại hỏi: “Tam Đản không phải tên gọi ở nhà của thằng bé sao?”

“Đấy là tên của thằng bé.”

Bạch Minh Châu “……”

“Tên không hay phải không?” Mợ út hỏi.

Bạch Minh Châu ăn ngay nói thật: “Khi còn nhỏ ở trong thôn thì gọi tên này cũng được, nhưng chờ đến khi lớn lên ra bên ngoài đi lại, người ta còn gọi Tam Đản Tam Đản, chắc chắn sẽ không dễ nghe, chẳng có chút uy nghiêm nào, giống như là đứa ở người làm để cho người ta sai vặt ấy.”

Mợ út cảm thấy rất có lý: “Vậy cháu lấy tên khác cho thằng bé đi?”

“Thằng bé có cha mẹ mà, làm gì đến lượt cháu lấy.” Bạch Minh Châu lắc đầu: “Mợ nói với thằng bé, để cho thằng bé về nhà tìm cha mẹ nó đổi tên khác là được.”

Ngay tại lúc Chu Tam Đản cầm con giun đến đây thì Mợ út đã nói về việc đổi tên.

“Thím ơi, thím đặt cho cháu một cái tên khác đi, thím đặt tên rất hay.” Chu Tam Đản lập tức nhìn về phía Bạch Minh Châu đang tưới nước cho rau quả.

Mợ út cười, bà không dạy cái này đâu đấy.

Bạch Minh Châu cũng không nghĩ rằng cậu bé sẽ muốn mình đặt tên cho, cười cười: “Thím mà đặt tên cho cháu thì lát nữa mẹ cháu sẽ xách tai của cháu qua đây tìm thím tính sổ mất.”

“Cháu sẽ không nói cho bọn họ, chỉ nói tự cháu nghĩ ra.” Chu Tam Đản nói.

Cậu bé đã lớn hơn ba tuổi so với ba năm trước, người cũng thông minh hơn, cũng biết quan hệ của cha mẹ mình và chú thím không tốt.

Cho nên trong tết năm ngoái, cậu bé cũng không mặt dày đòi bao lì xì, sau khi qua đây chúc tết xong thì đi.

“Chu Thành, thành trong thành công, cháu cảm thấy như thế nào?” Bạch Minh Châu cũng không từ chối, hỏi.

Bạch Minh Châu còn viết chữ này ra cho cậu bé xem, Chu Tam Đản cũng học theo, rất nhanh đã nhớ kỹ rồi.

“Cái tên này rất hay.”

Chu Tam Đản đọc tên mới của mình, sau khi nhớ kỹ mới về nhà, mợ út cũng không nhịn được nói.

“Chu Thành, thành trong thành công, đây là một cái tên có ngụ ý rất tốt, nghe hay hơn nhiều so với Tam Đản.”

Bạch Minh Châu cười: “Hy vọng về sau đứa nhỏ này sẽ có thành tựu.”

Lại nói đến Chu Tam Đản.

Sau khi có tên mới là Chu Thành, cậu bé đã có thể trịnh trọng tuyên bố, không cho người khác gọi mình là Tam Đản nữa.

Sau khi tuyên truyền cho bạn bè ở bên ngoài, lại về nhà tuyên bố.

Chị dâu cả Chu bận việc cả một ngày, cũng mệt mỏi cả một ngày, làm gì có tâm trạng nghe cậu bé nói chuyện này, trực tiếp tức giận.

“Gọi Chu Thành làm gì, không phải Tam Đản càng thuận miệng hơn sao!”

“Con không muốn gọi là Tam Đản, chẳng dễ nghe gì cả, con tên là Chu Thành, sau này cha mẹ phải sửa miệng gọi như thế, nếu gọi Tam Đản con không thưa đâu!” Chu Tam Đản vô cùng kiên trì.

Anh cả Chu thì lại hỏi: “Chữ thành nào?”

“Thành trong thành công, về sau con phải làm một người thành công!” Chu Tam Đản nói.

Anh cả Chu nghe vậy hỏi: “Tại sao đột nhiên con lại muốn sửa tên này? Ai lấy tên cho con?”

“Trong lúc nghe giảng con nghe thấy chữ này, con rất thích nó cho nên con muốn lấy nó làm tên mình!”

Anh cả Chu không phản đối: “Được rồi, tên chính là Chu Thành, tên ở nhà là Tam Đản.”

Lúc này Chu Tam Đản mới không nói gì nữa.

Chị dâu cả Chu cũng lười quản, nhưng vẫn không nhịn được hỏi cậu bé: “Con hay đi qua bên kia chơi, có nhìn thấy thím con viết bản thảo hay không?”

Loading...