Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 217

Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:45:30
Lượt xem: 230

Để cho Chu Lâm tiếp tục ngủ cùng bọn nhỏ, sau khi cô ăn mặc chỉnh tề thì đi ra ngoài sắp xếp lại vật tư mà Chu Lâm mang về.

Mười cân thịt lợn, bảy tám dẻ xương sườn, năm sáu dẻ sườn dê, còn có một miếng thịt dê, ước chừng cũng nặng khoảng ba bốn cân.

Cô phát hiện một chuyện, trong một hai năm này, các loại thịt thật sự nhiều lên, trước đó thịt dê tương đối khó có được, nhưng bây giờ cũng nhiều.

Năm nay từ khi bắt đầu mùa đông tới nay, mỗi lần giao dịch đều có thịt dê mang về để ăn.

Nhưng cũng chính là vì ăn quá nhiều thịt dê nên không có đêm nào là Chu Lâm ngừng nghỉ cả.

Trừ mấy thứ này, còn có trứng gà và trứng vịt muối, rong biển và tôm khô thì không có, bởi vì trong nhà còn thừa không ít, lần trước đã mang theo rất nhiều về đây cho nên lần này không mua.

Ngoài ra chính là một giỏ táo và một giỏ lê trắng, lần trước từ công xã mang về nhà không mấy ngày đã ăn sạch, thấy ở đường dây bên kia có thì đương nhiên anh phải mua ngay.

Mùa đông đốt giường đất, khá là khô ráo, ăn nhiều hoa quả một chút cũng khá tốt, cả người lớn và trẻ nhỏ đều không dễ bị nóng.

Đồ vật đã được Bạch Minh Châu thu dọn xong, lập tức đi chuẩn bị cơm sáng.

Cơm sáng trên cơ bản cũng không cần bận rộn quá mức, rửa sạch khoai lang, khoét hết vết sâu cắn, lại lấy bánh bao hôm trước làm xong đang ướp lạnh ra để hấp lên là được.

Đập hai quả trứng gà làm canh trứng cho bọn nhỏ mỗi đứa một bát, bên trên lại rải thêm một ít hành thái và tôm khô, mấy đứa nhỏ ăn mà thơm ngào ngạt.

Về phần Bạch Minh Châu, bánh bao thêm trứng gà hấp, lại đến một bát canh rong biển, đây là bữa sáng của cô.

Chu Lâm thích ăn trứng vịt muối, kèm với bánh bao thơm mềm ngon miệng, lại có một bát canh rong biển, quá hài lòng.

Bạch Minh Châu còn hầm canh thịt dê cẩu kỷ, cũng để Chu Lâm đưa qua cho cậu út Cố và mợ út, cộng thêm hai hộp trái cây.

Sau khi đưa tặng canh thịt dê cho cậu út Cố và mợ út, Chu Lâm lập tức từ đại đôi Cố gia trở về, còn nhìn thấy trong thôn có người đang đánh nhau, liếc nhìn qua thì thấy là người không quen biết.

“Tình huống gì thế? Đây không phải là người trong thôn chúng ta, sao còn đánh thành như vậy?” Chu Lâm dừng xe đạp lại, hỏi một người đàn ông trong thôn đang xem náo nhiệt.

Vẻ mặt người đàn ông kia lộ ra biểu cảm hóng chuyện: “Đều là đến đại đội chúng ta để xem mắt, cô con gái của nhà họ Đoạn ấy. Vốn đã quyết định rồi, kết quả bà mối nhận được chỗ tốt của nhà đến sau, lại dẫn thanh niên của nhà sau đến đây một chuyến. Con gái của nhà họ Đoạn thích người đến sau hơn, thế là hủy hôn với nhà trước, muốn lấy người nhà sau. Người nhà trước không đồng ý, người nhà sau biết anh ta không đồng ý, hôm nay gặp phải nhau ở chỗ này, hai người cứ thế đánh nhau luôn.”

Chu Lâm nghe vậy thì chậc một tiếng: “Đến mức ấy sao.”

“Đương nhiên là đến mức ấy, đại đội chúng ta chính là đại đội tiên tiến, ai cũng muốn có quan hệ thân thích với đại đội chúng ta mà.” Người đàn ông trong thôn có chút kiêu ngạo, nói.

Đại đội tiên tiến chính là chuyện vinh dự, thân là một thành viên của đại đội Ngưu Mông, về sau đi ra ngoài cũng thấy hãnh diện với đời.

Các cô gái và chàng trai trong đại đội càng không phải lo lắng đến chuyện kết hôn, bà mối cướp đến!

Như Chu Lâm chứng kiến, hiện giờ tất cả những cô gái và chàng trai đến tuổi cập kê trong thôn đều rất được hoan nghênh, trời lạnh đến mức này mà hết bà mối này đến bà mối kia đều lũ lượt tới cửa mai mối.

Đừng nói chuyện đứa con gái nhà họ Đoạn này được người ta tranh đoạt.

Ngay cả như Chu Đại Nha, bà mối người ta đều đi đến nhà ngồi, còn cả Lý Đại Ni cũng thế.

Bởi vì sang năm Lý Đại Ni đã mười sáu, cũng là cô gái đủ tuổi, đặc biệt là ở những nơi như nông thôn, đều lấy chồng sớm.

Nhưng mà cũng chỉ mời bà mối uống ly trà thôi, còn chưa đến tuổi thì không muốn quyết định sớm, ai biết sau đó có người tốt hơn hay không?

Đợi đến khi vừa ý thì mới quyết định.

Điểm này không nói là mẹ của Lý Đại Ni mà chị dâu cả nhà họ Chu đều có ý nghĩ như thế, ai cũng không phải người ngu.

Trong thôn vô cùng náo nhiệt, mà chỉ chớp mắt này cũng tới ngày làm thịt lợn rồi.

Buổi tối hôm qua trước khi hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đi ngủ, đã dặn đi dặn lại cha mình: “Nhất định phải gọi chúng con rời giường, không thể bỏ lỡ!”

Chu Lâm cũng là một người cha giữ chữ tín, sáng sớm đã gọi hai anh em bọn chúng thức dậy, mặc xong quần áo cho bọn chúng rồi đưa ra bên ngoài đánh răng rửa mặt, cuối cùng mới dắt ra ngoài.

Về phần hai anh em bé ba và bé tư thì còn đang tiếp tục ngủ ở trên giường đất.

Thời điểm ba cha con xách giỏ đến đây, ở chỗ lò làm thịt lợn đã vây đầy người, dù sao cũng là cảnh tượng hoành tráng, rốt cuộc một năm mới chỉ có một lần như thế.

Đặc biệt năm ngoái còn làm rất bí mật.

Kỳ thật năm nay cũng không thích hợp làm thịt lợn lộ liễu như thế, nhưng chẳng phải vì muốn cổ vũ mọi người một chút hay sao, làm thịt thì cũng làm thịt rồi, dù sao ở địa phương nhỏ như nông thôn này không ầm ĩ ra chuyện gì được.

Đâu Đâu và Đô Đô cũng rất thích tham gia náo nhiệt này.

Đám người Lý Thái Sơn và mẹ của Thái Sơn đều tới rồi.

“Anh Lâm.” Lý Thái Sơn vẫy tay tiếp đón.

Chu Lâm lập tức đưa Đâu Đâu và Đô Đô đến đây.

“Chú Thái Sơn, chú không đưa Đa Đa tới à!” Đô Đô nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-217.html.]

Con trai của Lý Thái Sơn gọi là Lý Đa.

Lý do chọn chữ ‘Đa’ này là bởi vì Lý Thái Sơn ngóng trông một cô con gái để làm vợ của anh em Đâu Đâu và Đô Đô, kết quả lại có thêm một con chim nhỏ, do đó đặt tên là Đa - nhiều.

Không chỉ có đứa lớn, sau đó đứa thứ hai mà Kim Tiểu Linh mang thai cũng là con trai, Lý Thái Sơn đặt tên gọi là ‘Dư’.

Tên của hai anh em cộng lại chính là ‘dư thừa’, không một đứa nào có tiền đồ, ngóng trông là con gái để làm vợ của bé ba bé tư, kết quả tất cả đều là con trai, khiến anh ta tức gần chết!

“Đa Đa còn chưa thể xem cảnh tượng này này.” Lý Thái Sơn trả lời: “Thật ra hai đứa cũng không thể xem.” Còn hỏi Chu Lâm: “Anh Lâm, sao anh còn đưa hai anh em bọn chúng đến đây thế?”

Hồi năm kia trong lúc làm thịt lợn, trong thôn có một người lỗ mãng đưa con trai còn nhỏ đến đây xem, kết quả bị hù dọa, ban ngày nhìn vẫn tốt đẹp, buổi tối trực tiếp sốt cao, hết cả hồn.

Còn phải mời bà của anh ta và ông Niên qua đó cùng nhau để tính bát tự gọi hồn, trong thôn cũng chỉ có hai người bọn họ biết cái này, bận việc hơn nửa buổi tối, lúc này mới gọi hồn của đứa trẻ về nhà, cũng dần hết sốt.

“Chúng cháu gan lớn lắm, không sợ cái này đâu!”

“Đây cũng không phải là trường hợp nhỏ.”

“Muốn nhìn thì phải nhìn trường hợp lớn chứ, chú Thái Sơn không được coi thường chúng cháu!”

Lý Thái Sơn cười hì hì, trực tiếp bế Đô Đô lên cao: “Người nhiều, chú ôm cháu nhé.”

Đô Đô cũng không có ý kiến, Chu Lâm cũng ôm Đâu Đâu, nói với Lý Thái Sơn: “Đợi lát nữa che tai che mắt lại đừng để bọn chúng nhìn.”

“Không được che!”

“Đúng vậy, chúng cháu muốn xem!”

Cả hai đều mãnh liệt kháng nghị.

“Được, cho hai đứa xem.” Lý Thái Sơn cười gật gật đầu, miệng liên tục đồng ý.

Đâu Đâu và Đô Đô đều rất hoài nghi, nhưng mà không lâu sau thì Cố Quảng Thu cũng cùng thím Trương và Niên Sinh đến đây.

Niên Sinh cũng muốn nhìn làm thịt lợn, nhìn thấy Đâu Đâu và Đô Đô thật vui vẻ, ba đứa trẻ con bắt đầu thì thầm nói chuyện.

Không bao lâu Mãn Thương Mãn Khố cũng đến đây cùng Lý Phong Thu, còn có Chu Tam Đản và Chu Nhị Nha cũng đi theo anh cả Chu và chị dâu cả Chu đứng ở một bên khác, Tam Đản còn vẫy vẫy tay về phía bên này.

Anh cả Chu và chị dâu cả Chu làm như không nhìn thấy.

Xem người đến gần như đầy đủ, đồ tể trong thôn đã bắt đầu làm thịt lợn.

Đâu Đâu và Đô Đô, còn có đầu nhỏ của Niên Sinh trực tiếp bị giấu vào trong lồng ngực, ngay cả tai cũng bị che kín, Đâu Đâu và Đô Đô còn giãy giụa muốn xem.

“Còn chưa xong đâu, đợi xong lại nói.” Chu Lâm nói.

Lý Thái Sơn cũng không buông Đô Đô ra, Cố Quảng Thu cũng như thế, mãi cho đến toàn bộ hoàn thành, lúc này mới để bọn nhỏ xem.

Đâu Đâu và Đô Đô vội vàng quay đầu ra xem, bọn chúng cũng không hiểu, nhưng cũng nhìn thấy lợn đã c.h.ế.t rồi, vừa rồi vẫn còn đang sống sờ sờ mà.

Trong lúc nhất thời cảm xúc của hai anh em đều có chút hạ xuống, Niên Sinh cũng thế.

“Có phải thấy hơi khó chịu hay không.” Chu Lâm hỏi.

“Vâng.” Ba đứa bé gật đầu.

“Không vấn đề gì, đợi lát nữa ăn nhiều thêm hai miếng thịt lợn thì sẽ không khó chịu nữa.” Lý Thái Sơn cười một cách vô tâm.

Không thấy được thì sẽ không bị hù dọa, khi còn nhỏ anh ta còn từng nuôi con thỏ, kết quả bị mẹ mình g.i.ế.c thịt ăn.

Lúc ấy anh ta đã khóc thật lớn một hồi, nhưng đến khi ăn thịt thỏ kho tàu lại thấy rất ngon.

Làm thịt lợn là trường hợp lớn, nhưng làm thịt dê thì không có gì đáng xem, cho nên người ta đã làm thịt từ trước khi bọn họ tới xếp hàng rồi.

Hiện tại lợn cũng làm thịt xong, tất nhiên sẽ bắt đầu xếp hàng chia thịt.

Theo công điểm để xếp hàng cùng chia thịt.

Nhà nào công điểm nhiều thì xếp đằng trước, công điểm ít thì xếp đằng sau.

Chắc chắn công điểm của Chu Lâm không nhiều lắm, vị trí được xếp hơi lui về sau, nhưng đây là chuyện không có cách nào, mỗi năm đều như vậy.

Đến lượt anh được chia, trên cơ bản đều không dư thừa lại miếng thịt mỡ trắng bóng nào, nhưng anh cũng không thèm để ý, nhìn đầu dê chưa có ai lấy, anh lập tức hỏi ông đội trưởng.

“Nếu cậu muốn, có thể lấy cả ba cái đầu dê.” Ông đội trưởng nói.

Năm nay làm thịt hai con lợn ba con dê.

Chu Lâm không khách sáo nữa, trực tiếp lấy ba cái đầu dê, đây là thứ rẻ nhất, nhưng ngay cả như vậy cũng phải bỏ ra toàn bộ công điểm chia thịt của Chu Lâm.

Loading...