Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 235
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:46:57
Lượt xem: 258
Chỉ một chút cũng có thể chống đỡ cho cả nửa phần đời còn lại của cô ta.
Đặng Tường Kiệt bị người phụ nữ này làm cho cảm động, cho nên cuối cùng anh ta đã chiều theo ý cô ta, trong đêm mùa đông rét lạnh này, người phụ nữ si mê anh ta đã cảm động đến mức phát khóc.
Lúc này Đặng Tường Kiệt mới biết người phụ nữ này cũng có sự đáng yêu và sức hấp dẫn riêng, khiến anh ta không nhịn được mà thương tiếc cô ta hơn một chút.
Từ sau lần đó, buổi tối mỗi ngày cô ta đều tránh né những người khác để đến đây, mãi cho đến khi đầu năm anh ta phải rời khỏi đại đội Ngưu Mông thì anh ta mới từ biệt cô ta.
Quả phụ họ Dương đưa tiền cho anh ta, sợ anh ta ở bên ngoài phải chịu khổ, nhưng Đặng Tường Kiệt không cầm tiền của cô ta, hơn nữa biết cô ta sống ở trong thôn cũng không dễ dàng gì cho nên còn đưa cho cô ta năm mươi đồng để cô ta cất đi.
Chỉ có điều quả phụ họ Dương sống c.h.ế.t cũng không chịu cầm tiền của anh ta, nói: “Đời này tôi có thể có được một đoạn nhân duyên ngắn ngủi với anh thì đã không còn cầu mong gì khác, tôi thật sự thỏa mãn, tôi còn lấy tiền của anh làm gì? Anh cầm lấy đi, tôi không lấy tiền của anh, chỉ cần anh ở bên ngoài sống cho thật tốt là được, nếu có thể thì đừng quên tôi.”
Đặng Tường Kiệt thực sự cảm động, người phụ nữ nông thôn này thật sự đã trao cho anh ta mọi sự chân thành, cho nên vào đêm trước khi rời đi, anh ta lại yêu thương cô ta nồng nhiệt hơn.
Ngày hôm sau Đặng Tường Kiệt liền rời đi, khởi hành trở về thành phố.
Nhưng dưới bầu trời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, trong thôn vẫn có những lời đồn đại về chuyện gian díu giữa anh ta và quả phụ họ Dương.
Rốt cuộc quả phụ họ Dương còn có một người bên gối chính là Trương mặt rỗ mà.
Bạch Minh Châu cũng có nghe nói một chút về chuyện này, nhưng cô biết rõ nam chính này là cái loại mặt hàng gì, đừng nói đến anh ta, cho dù Dương Nhược Tình thì cũng chẳng sạch sẽ gì.
Bằng không sao câu chuyện này lại ngược tâm ngược thân đến thế chứ?
Chỉ có điều cô chẳng thèm để ý, bởi vì cô còn đang bận rộn thu dọn đồ đạc, dìu già dắt trẻ chuẩn bị đi thủ đô đây này.
Ngày hai mươi hai tháng Hai là ngày khai giảng, chính là ngày hôm sau ngày Tết Nguyên Tiêu, là ngày Đại học Bắc Kinh khai giảng.
Sau khi ăn Tết, vào ngày mùng bảy tháng Giêng, Bạch Minh Châu liền cùng Chu Lâm đi đến thủ đô trước một bước.
Tới làm gì? Tất nhiên là đến trước để tìm thuê nhà ở.
Đến trước để bố trí xong xuôi, sau đó mới đưa mọi người trong nhà đến thì không cần phải vội vàng nữa.
Hai vợ chồng cũng không hề tiết kiệm, vì có nhiều con nên bọn họ không muốn thuê chung nhà với người khác, cho nên sau khi tìm mất hai ngày thì cuối cùng bọn họ đã thuê một căn nhà riêng.
Tiền thuê không hề rẻ, một tháng mất năm đồng, nhà có hơi cũ nhưng ở thì không có vấn đề gì.
Thuê nhà xong, hai vợ chồng liền trở về thu dọn hành lý.
Người ta thường nói ăn mày chuyển nhà cũng có nhiều đồ đạc.
Lúc ở thì có vẻ như chẳng có đồ đạc gì, kết quả khi chuyển nhà thì mới phát hiện ra thực sự có quá nhiều đồ đạc.
Nếu muốn mang hết theo thì thật sự là không thể, cuối cùng đành phải để lại một ít đồ đạc, nhưng cho dù làm vậy thì cũng vẫn có rất nhiều đồ đạc.
Ví dụ như chăn bông, ví dụ như quần áo của cả nhà và những thứ linh tinh, nhiều vô số kể, thật sự là quá nhiều.
Đấy là họ còn không định mang theo chén đũa đồ gia dụng theo đâu.
Vốn dĩ Lý Thái Sơn Cố Quảng Thu còn định hỗ trợ đưa đồ đạc đến thủ đô, nhưng chẳng lẽ lại phải mua thêm vé xe đi đi về về hay sao?
Cho nên dứt khoát không mang theo nữa.
Cái gì có thể mang được thì mang, không mang được thì để lại, sở dĩ họ mang nhiều đồ đi như vậy là do mợ út và cậu út yêu cầu.
Theo ý Bạch Minh Châu, thực ra chỉ cần cả nhà sáu người và thêm mợ út với Lý Đại Ni đi cùng nhau là được, còn đến nơi thấy thiếu gì thì lại đi mua là được rồi.
Chỉ có điều với suy nghĩ tiết kiệm, cuối cùng họ đành phải mang theo rất nhiều đồ đạc theo ý của các bậc bề trên.
Vốn dĩ họ cũng muốn đưa cậu út Cố đi cùng, nhưng cậu út Cố thật sự không muốn đi để tăng thêm gánh nặng cho nhà họ, cho nên họ cũng không còn cách nào khác, với điều kiện hiện nay thì họ chỉ đưa mỗi mợ út đi cùng.
Còn về Lý Đại Ni, thì cô bé cũng muốn đi cùng bọn họ.
Là Bạch Minh Châu đích thân đi tìm mẹ Lý Đại Ni, cũng chính là chị dâu cả của Lý Thái Sơn để nói chuyện này.
Cô vốn đang cho rằng mẹ Đại Ni sẽ không đồng ý, rốt cuộc đây là muốn đưa con gái nhà người ta đi xa nhà, ít nhiều cũng sẽ có chút không yên tâm, kết quả không ngờ cô vừa nói ra thì mẹ Đại Ni đã rất vui vẻ nói không nên lời.
Hỗ trợ trông con, làm việc nhà, một tháng trả mười đồng tiền tiền lương, còn bao Lý Đại Ni cả ăn lẫn ở, đãi ngộ này thì còn gì để nói nữa chứ.
Quan trọng nhất chính là gì? Là Đại Ni sẽ được đi thủ đô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-235.html.]
Ôi trời ơi, mẹ Đại Ni cũng không dám tưởng tượng đến cảnh có một ngày con gái mình có thể được đi đến nơi như là thủ đô, thật sự là chỉ cần nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.
Cho dù có không bao con gái ăn ở thì chị ấy cũng đã rất vui rồi, thật đấy!
Mẹ của Đại Ni rất vui, Lý Đại Ni cũng rất vui, phải nói là vui mừng khôn xiết.
Người trong thôn biết Bạch Minh Châu còn muốn đưa Lý Đại Ni đi theo hỗ trợ thì đều cực kỳ hâm mộ Lý Đại Ni.
Đặc biệt là chị dâu cả Chu, ở trong nhà trực tiếp mắng chửi Chu Đại Nha, nói rằng cô bé không tiền đồ không biết làm việc, giống y như cha của cô bé, thật sự là một kẻ bất tài, nếu không hiện giờ người được đi thủ đô đã chính là cô bé rồi còn gì!
Món hời lớn như vậy mà lại để cho Lý Đại Ni cuỗm mất, đây chính là cháu gái ruột cơ mà!
Vì chuyện này mà Chu Đại Nha đã khóc lóc chạy đến hỏi mợ út, cô bé không dám đi hỏi Chu Lâm và Bạch Minh Châu.
Mợ út nói: “Đại Ni qua theo là để giúp làm việc nhà, trong nhà ngoài ngõ đều phải lo liệu hỗ trợ, rất là mệt mỏi, cháu không làm được đâu.”
Kỳ thật ngay từ đầu vừa nghe nói muốn bảo Lý Đại Ni đi cùng, mợ út cũng định phản đối, nhưng vợ cháu ngoại phải đi học, sau khi đến đó, cháu ngoại cũng phải thừng xuyên ra ngoài đi tìm xem có việc gì để làm hay không, đến lúc đó mọi việc nhà đều đổ cả lên người bà.
Dù bà có lòng nhưng lại không có sức, vì đã ngoài năm mươi rồi, trước kia bà làm nhiều việc nhà nông nên đúng là eo lưng không được tốt lắm.
Cháu ngoại và vợ cháu ngoại cũng không muốn dồn tất cả việc nhà lên đầu bà, cho nên mới tìm Lý Đại Ni.
Nếu là người khác thì có lẽ mợ út sẽ không đồng ý, nhưng Lý Đại Ni thật sự rất tốt.
Trước kia một tháng trả một đồng, cô bé đã giặt tất cả quần áo lớn nhỏ của cả nhà một cách vô cùng sạch sẽ, mợ út cũng không giặt sạch được như vậy, thỉnh thoảng nhìn thấy sân vườn bẩn thì cô bé còn hỗ trợ quét tước.
Cho nên có đôi khi nhìn thấy Bạch Minh Châu cho cô bé kẹo sữa hoặc là pha cho cô bé một chén sữa mạch nha uống, bà cũng không nói gì cả.
Còn một điều nữa chính là tính tình của Lý Đại Ni, không huênh hoang không lắm lời, là một cô bé rất thành thật và nghiêm túc.
Thật sự là rất tốt, cho nên họ mới dẫn đi theo cùng.
Có cô bé hỗ trợ làm việc nhà trông trẻ, áp lực của bà sẽ giảm đi rất nhiều, rốt cuộc một cô gái trẻ hoàn toàn có thể đảm nhiệm được hầu hết việc nhà.
Nhưng đưa Chu Đại Nha đi theo ư? Thế thì làm sao mà được.
Chu Đại Nha khóc lóc trở về.
Vào ngày mười hai tháng Giêng, cả nhà sáu người Chu Lâm và Bạch Minh Châu liền đưa mợ út và Lý Đại Ni, cùng bước lên xe lửa đi thủ đô.
Tiễn cả nhà anh Lâm lên xe lửa, nhìn xe lửa xình xịch chạy đi xa, lúc này Lý Thái Sơn mới trở về cùng Cố Quảng Thu.
Đương nhiên còn có những người khác tới tiễn, nhưng bọn họ chỉ đi đến huyện thành là trở về, chỉ có Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu là đưa đến trạm xe lửa thành phố, rốt cuộc gia đình Chu Lâm đã mang theo không ít đồ đạc, đương nhiên bọn họ phải đi giúp đỡ.
Trên đường trở về, cảm xúc của Lý Thái Sơn có hơi hạ xuống: “Anh nói xem sau này chúng ta có còn gặp lại anh Lâm nữa hay không?”
Cố Quảng Thu cũng có chút luyến tiếc em họ nhà mình, cả mẹ của anh ấy nữa.
Nhưng muốn đi học đại học thì không phải là anh không có cách nào khác hay sao, nên anh liền ra dấu rằng rồi họ sẽ trở về thôi.
“Cho dù có trở về, chỉ sợ cũng không ở mấy ngày là đã đi rồi.” Lý Thái Sơn nói.
Cố Quảng Thu không nói gì, em họ đi theo vợ ra ngoài, về sau chắc chắn sẽ an cư lạc nghiệp ở bên ngoài.
Lý Thái Sơn nói: “Anh nói xem sau này chúng ta có cơ hội cũng đi lên thủ đô hay không?”
Cố Quảng Thu có chút kinh ngạc, chợt lắc đầu.
Anh ấy lắc đầu không phải là không muốn đi, nếu có thể thì Cố Quảng Thu cũng muốn đi, vì mẹ anh ấy cũng đi thủ đô mà.
Nhưng đi rồi thì có thể làm gì ở đó? Chẳng thể làm gì được.
Nếu đi đến đó ăn không ngồi rồi thì thật sự là không cần thiết, còn không bằng ở trong thôn làm việc nữa.
Sau khi về nhà, tinh thần Lý Thái Sơn cũng bị sa sút mất vài ngày, anh Lâm của anh ta vừa đi, anh ta ăn cơm cũng mất ngon, thật sự là chẳng thấy có gì thú vị cả.
Kim Tiểu Linh an ủi anh ta: “Về sau nếu có cơ hội, chúng ta cũng đến đó.”
Vốn dĩ cô ấy chỉ định nói thế để cô vũ mà thôi, nhưng Lý Thái Sơn nghe được lời này thì lại như sống lại: “Đúng vậy, em nói không sai, hiện tại kỳ thi đại học đã được khôi phục, về sau không chừng lại những ngày tháng khác xưa, chưa chắc chúng ta đã không có cơ hội đi thủ đô!”
Kim Tiểu Linh hoảng sợ, nhưng mắt thấy anh ta đã trở nên hào hứng thì cô ấy không dám dội nước lạnh, chỉ uyển chuyển nói: “Đến lúc đó mà đi thật thì làm nghề gì để sống?”