Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:34:17
Lượt xem: 208
Trước khi nói về vấn đề này, đầu tiên ta ấy tặng một ký túc xá bốn tầng cho các giáo viên trong trường bằng toàn bộ số tiền riêng của anh ta.
Sao lãnh đạo nhà trường có thể không đồng ý được chứ?
Sau khi vấn đề này được giải quyết, Ngô nhị gia đã đề cập đến vấn đề học tập của con trai mình.
Lãnh đạo nhà trường có thể nói gì khác đây?
Tuy nhiên, lãnh đạo nhà trường cũng biết đứa thứ ba và thứ tư là em của anh cả và anh hai.
Phải biết rằng anh cả và anh hai đã được nhận vào trường trung học cơ sở với số điểm tuyệt đối và gần như hoàn hảo.
“Chúc mừng Chu Triệt và Chu Diệp đã đậu vào trường trung học số 1 với thành tích đứng nhất, nhì toàn huyện.” Tấm biểu ngữ đã được treo ở cổng trường trong suốt kỳ nghỉ hè.
Từ việc nhảy lớp rồi lên thẳng lớp ở tiểu học rồi lên trung học cơ sở, đó là chiêu bài sống của trường.
Và điều đáng nói là dù ở trong hoàn cảnh này thì đứa thứ ba vẫn không hề tụt lùi về bài tập về nhà và vẫn đứng đầu lớp.
Thế nên bây giờ ông cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ với trường hợp của đứa thứ ba và mặc kệ cậu.
Từ khi trở về đứa thứ ba liền được hưởng sự ấm áp của gia đình, Ngô nhị gia cũng không nóng lòng muốn đưa nó đi chơi lần nữa, suy cho cùng thì năm nay thằng bé đã hai lần đi xa, nên đành phải nán lại đã.
Tuy nhiên, Ngô nhị gia khá hứng thú với những món đồ cổ do Chu Lâm mang về, sau khi nghiên cứu thì thấy tất cả đều là hàng thật, nhưng một trong số đó là không đúng niên đại.
Nó không phải của nhà Hán, chắc là đồ của nhà Tống.
Gọi điện sang cho Chu Lâm, nhờ Chu Lâm hỏi xem người anh kết nghĩa của cậu có hứng thú với việc bán mấy món đồ cổ đó không, nếu anh ấy có hứng thú bán thì có thể đưa ra giá cả.
Chu Lâm đóng vai trò là người trung gian.
Cơ tứ gia cũng rất vui vẻ nói: “Ngô nhị gia quả thực là người tinh mắt, những món đồ cổ này lại không có ý định bán, nếu anh ta đã thích, tôi sẽ tặng cho Ngô nhị gia, xem như kết giao bạn bè. Khi nào anh ta có thời gian thì chỉ cần sang phía Tây Bắc, tôi làm chủ nhà, chiêu đãi anh ta nhé!”
Chu Lâm truyền đạt lại điều này cho Ngô nhị gia, Ngô nhị gia nói rằng anh ta vô công bất thụ lộc (*), vừa nghe thấy lời này là biết Cơ tứ gia này có ý đồ rồi.
(*) Vô công bất thụ lộc (无功不受禄) - ý chỉ là không có công lao gì thì không nhận quà, thưởng…
Anh ta biết anh ấy muốn anh ta giúp giải quyết những kẻ thù của gia tộc nhà họ Cơ đã hình thành trong những năm trước đó.
Ngô nhị gia xin số điện thoại của Cơ tứ gia, đích thân gọi điện cho anh ấy, anh ta nói cho Cơ tứ gia biết hiện tại kẻ đang kiểm soát gia đình anh ta là ai, dù vậy nhưng giữa anh ta với kẻ đó có chút mâu thuẫn nên việc này không thể giúp anh ấy được.
Tuy nhiên, anh ta cũng bày tỏ rõ lập trường, nếu Cơ tứ gia muốn đến thủ đô, anh ta sẽ để ý đến lời này, nếu anh ấy tới êm đẹp thì cũng sẽ trở về khỏe mạnh, không mất một sợi tóc nào.
Cơ tứ gia cũng rất vui vẻ, mặc dù không có người tới, nhưng anh ấy cũng nói anh ấy sẽ để lại mấy món đồ, bảo Chu Lâm không cần mang về.
Thấy anh ấy thật sự muốn gửi tặng, Ngô nhị gia cũng không khách sáo nữa.
Sự việc này cứ thế qua đi.
Tuy nhiên, Ngô nhị gia cũng nói với Chu Lâm một chuyện khác, đó là có nên đầu tư vào dự án do một người bạn của anh ta khởi xướng hay không, gần đây người đó đang xây dựng một hồ nước nóng và đang tìm kiếm nhà đầu tư.
Ngoài việc sưu tầm đồ cổ, Ngô nhị gia không có hứng thú gì khác, nhưng anh ta nghĩ Chu Lâm có thể đầu tư vào đó.
Đúng như dự đoán, Chu Lâm rất có hứng thú, vì vậy Ngô nhị gia đã giới thiệu, thậm chí còn sắp xếp để anh gặp người bạn đó của anh ta.
Vì vậy, đến khi Bạch Minh Châu phát hiện ra, Chu Lâm đã đầu tư một số tiền vào dự án đó.
Bạch Minh Châu: “...”
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ đả động bất cứ điều gì về công việc kinh doanh mà anh đầu tư, khoản đầu tư này cũng vậy, miễn là cô không phải giúp đỡ anh thì mọi chuyện khác đều ổn, cứ làm bất cứ điều gì anh muốn.
Nhưng không lâu sau, cửa hàng quần áo mà Chu Lâm sở hữu đã bắt đầu gặp rắc rối.
Về lý do tại sao lại ồn ào như vậy, tất nhiên là vì sau khi giải quyết xong khoản lương cuối cùng, anh đã sa thải Trương Thuận, người không tập trung vào cửa hàng.
Mẹ của Trương Thuận, bà Trương, trực tiếp đến cửa hàng để làm ầm ĩ, sau khi gặp Chu Lâm, bà ta đã đi giải quyết và càng tuyệt vọng hơn, bà ta nói rằng con trai bà ta không thể sống được nếu không có công việc này và đưa ra những lời đe dọa khác. Dù sao thì cũng không thể sa thải con trai bà ta được.
Nếu không bà ta sẽ c.h.ế.t ở đó và để anh muốn làm gì thì làm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-320.html.]
Chu Lâm nên làm gì đây? Anh nói nếu mà bà ta mà c.h.ế.t thì anh sẽ gửi một chiếc quan tài cho bà ta để bà ta có thể được chôn cất một cách an toàn.
Đe dọa anh sao? Bà ta thực sự nghĩ rằng anh sẽ sợ hãi ư?
Anh có thuê Trương Thuận, hay muốn sa thải Trương Thuận thì phải cần sự cho phép của bà ta sao? Bà ta thực sự coi bản thân như một củ hành (*)!
(*) Như một củ hành (当根葱了) - ý chỉ châm biếm, coi thường, đại khái là tự coi trọng bản thân một cách thái quá, làm người khác chướng mắt.
Chu Lâm xử lý chuyện này rất nhanh chóng, trực tiếp cho người đến kéo Trương Thuận từ trong nhà ra, để anh ta đưa mẹ mình về, nếu không đừng trách anh không tiếc một chút ân tình cuối cùng nào!
Đương nhiên, Trương Thuận không dám phạm sai lầm gì nên nhanh chóng kéo mẹ mình đi.
Anh ta biết ông chủ của mình là người như thế nào.
Có thể nghĩ rằng mở cửa hàng ở thủ đô này sẽ yên ổn sao? Có bao nhiêu cửa hàng đã bị những kẻ vô lại đó quấy rối rồi?
Chính là đang nhắc đến việc thu phí bảo kê và các thứ khác, v.v.
Thậm chí, ngay cả sau cuộc đàn áp khốc liệt năm 83, việc một số cửa hàng bị mở cửa lục soát lúc nửa đêm, cướp bóc còn khá là phổ biến, vẫn còn nhiều chuyện như vậy xảy ra trong suốt hai năm qua.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, cửa hàng quần áo Minh Châu mà anh sở hữu đều không có ai đến thu phí bảo kê, đúng vậy, không có một ai cả.
Điều đó có nghĩa là gì? Ông chủ này không phải là người bình thường!
Không biết ở thủ đô ông chủ có bao nhiêu mạng lưới quan hệ rộng lớn như thế nào, những người bình thường như chúng ta, sao dám khiêu khích họ? Chưa chắc có đủ khả năng để làm phiền họ không nữa?
Ban đầu, khi bà Trương bị kéo lại vốn dĩ rất tức giận không kìm nén được, nhưng sau khi nghe những lời này, bà ta không khỏi run rẩy.
Ngay vừa rồi, Chu Lâm vừa mới nói muốn mua cho bà ta một chiếc quan tài để đưa bà ta đi một chuyến đấy!
Đây quả thực là một nhân vật tàn nhẫn.
Nhưng bà ta không khỏi khóc: “Lương của con một tháng là một trăm hai mươi đồng. Tìm đâu ra được công việc như thế này? Nếu bị sa thải như thế, con sẽ làm gì tiếp đây? Sao con lại vô dụng như vậy, sao có thể để mất một công việc như vậy!”
Trương Thuận ngồi xổm xuống, ôm đầu đau đớn: “Sao có thể đổ lỗi cho con như vậy, nếu không phải ngày ngày mấy người cứ gây rắc rối về chuyện này chuyện nọ, sao con có thể kết thúc sự nghiệp của mình như thế này chứ? Mấy người cứ ồn ào không ngừng, chưa bao giờ từng nghĩ tới con đã phải khó khăn nhường nào!”
“Con còn trách ngược lại chúng ta sao? Ai bảo anh cưới con sao chổi (*) đó về nhà? Trước khi cô ta vào làm dâu, không phải mọi thứ đều tốt đẹp hay sao? Bây giờ lấy vợ lại thành ra như thế này, chuyện này trách ai được? Có thể đổ lỗi cho ai chứ hả? Còn không phải là do con nhìn nhầm người sao, lúc con hẹn hò với cô ta, mẹ đã không đồng ý với con rồi, bây giờ nhìn xem, cô ta quả thực là sao chổi mà!
(*) sao chổi (丧门星) - Tang Môn tinh, ngôi sao thứ ba trong mười hai ngôi sao thuộc vòng sao Thái Tuế theo thứ tự: Thái Tuế, Thiếu Dương, Tang Môn, Thiếu m, Quan Phù, Tử Phù, Tuế Phá, Long Đức, Bạch Hổ, Phúc Đức, Điếu Khách, Trực Phù. Người có mệnh sao Tang Môn, dù đắc địa, cũng bị mồ côi sớm, có khi từ lúc mới lọt lòng mẹ. Riêng phái nữ thì gia đình, hôn nhân thường trắc trở, phải muộn chồng, phải cưới chạy tang, nếu không thì góa phụ hoặc đau khổ ưu phiền vì chồng con.
“Mụ già này, bà cho rằng ai là sao chổi hả?” Một cô gái trẻ tuổi trực tiếp xông vào, chỉ thẳng vào mũi bà Trương mà mắng: “Tôi chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như bà, huống chi là cả nhà họ Trương đều ghê tởm như nhau. Cả nhà mấy người nên ở cùng nhau, đừng có kết hôn với ai làm gì, đặc biệt là anh đó, Trương Thuận. Anh chỉ nên sống với mẹ anh đến hết cuộc đời. Một gã đàn ông kinh tởm như anh, tôi thực sự đã mù mới đi cưới anh. Chắc chắn là kiếp trước tôi đã g.i.ế.c cả nhà anh nên kiếp này tôi mới phải gánh chịu tai họa này!”
Bà Trương tức giận đến mức hét lên: “Mày mới là đồ khốn nạn, đồ sao chổi. Mày đã hủy hoại nhà họ Trương của tao như thế này. Tao... tao liều mạng với mày!”
“Bà cho rằng tôi sợ bà chắc!” Người phụ nữ trẻ trực tiếp tiến lên tấn công.
Họ đang đánh nhau, Trương Thuận đang ôm đầu đau đớn, nhưng những người còn lại trong nhà họ Trương không thể khoanh tay đứng nhìn liền lao vào khi nghe thấy tiếng bà Trương kêu lên thảm thiết.
Cô gái trẻ tuổi chịu thất bại thảm hại, vác gương mặt tổn thương trở về nhà mẹ đẻ để tìm sự tiếp viện.
Phía gia đình cô gái cũng không chịu thua, mang hàng theo trực tiếp tới nhà chồng.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt.
Vì vậy cuối cùng nhà họ Trương đã bị đảo lộn hoàn toàn, Trương Thuận vừa mất đi công việc tốt, phía bên nhà gái cũng vừa hay muốn ly hôn.
Vui vẻ mà ly hôn thôi!
Quản lý Đồng sống ở căn nhà cách đấy có năm phút, làm sao mà anh ta có thể không biết được, biết rất rõ là đằng khác.
Tuy nhiên, anh ta lại giả vờ như không biết gì, thậm chí còn đưa nhà họ Trương vào danh sách đen. Những người như thế, tốt nhất nên tránh xa!
Chỉ là sau đó bà Trương đã đến tìm anh ta, nhờ anh ta giúp đỡ, bên ngoài không thể tìm được công việc nào tốt như vậy.
Nhưng quản lý Đồng bị làm phiền đến mức không chịu nổi, tức giận đến mức cắt đứt mọi liên lạc, nên cuối cùng cũng được yên ổn!
Giá mà biết trước điều đó thì tại sao ngay từ đầu lại phải làm như vậy?
Những chuyện xảy ra trước mắt đều là do bản thân gây ra, chỉ có thể tự trách bản thân mà thôi!