Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:26:34
Lượt xem: 373
Sau đó, thím Trương đến đây thăm Bạch Minh Châu và còn nói về vụ việc ầm ĩ ở nhà Lý Phong Thu.
“Ngày trước, chúng tôi tận mắt nhìn thấy Phong Thu mang đến, sao có thể nói vì một miếng thịt mà không hiếu thảo với hai vợ chồng già nhà họ được. Họ đến tận nhà mắng anh ta bất hiếu, sao họ có thể làm ra loại chuyện như này chứ? Đây cũng là con trai ruột của họ chứ đâu phải là nhặt được.”
Bạch Minh Châu nói: “Trước đó, cháu nghe chị Lý nói là cô em chồng của chị ấy muốn lấy chồng, mẹ chồng chị ấy muốn chị ấy bỏ ra hai mươi đồng để làm của hồi môn với một cái chăn bông lớn nặng tám cân, chị Lý không quan tâm. Hiện tại lại tranh cãi về vấn đề thịt nhưng nguyên nhân chính là từ chuyện của hồi môn kia.”
Tất nhiên thím Trương cũng nghe chị Lý nói đến, khinh bỉ nói: “Chăn bông lớn nặng tám cân và hai mươi đồng làm của hồi môn, vậy mà bà ta lại có lòng tham không đáy như thế! Trước kia, lúc hai người nhà Phong Thu bị cho ra ở riêng, tất cả đều là nhờ nhà mẹ đẻ của vợ Phong Thu đến giúp. Lòng dạ của cha mẹ Phong Thu đều thiên vị về một bên rồi. Con trai thứ hai là báu vật còn con trai lớn là rơm rạ. Sớm muộn gì hai vợ chồng già họ cũng sẽ phải hối hận!”
“Hối hận ư?” Bạch Minh Châu bỗng chốc không hiểu được lời nói này.
“Không phải là như vậy sao!” Thím Trương nói: “Với đức hạnh của hai vợ chồng Lý Phong Mậu thì sau này có thể trông cậy vào được không? Chờ đến lúc đầu bạc thì không phải lúc đó sẽ phải dựa vào hai vợ chồng nhà Phong Thu sao.”
“Chắc chắn chị Lý sẽ không bằng lòng.”
Thím Trương nói: “Cô ấy không muốn thì còn có thể làm thế nào, chẳng lẽ lại có thể thật sự bỏ mặc kệ hai vợ chồng già bọn họ hay sao? Nếu vậy họ sẽ bị nhấn chìm trong miệng lưỡi của người trong thôn. Dù có thế nào thì sau này cha mẹ già đi thì họ vẫn phải nuôi dưỡng chứ.”
Bạch Minh Châu gật đầu: “Sự thật chính là như vậy.”
Đúng là nhất định phải phụng dưỡng, cho dù lúc còn trẻ cha mẹ có làm những chuyện không biết phải trái. Đợi đến khi họ già rồi thì con cháu vẫn phải nuôi dưỡng. Điều này không có gì phải bàn cãi.
Chỉ là cũng phải rõ ràng, chăm sóc người già cũng có sự khác biệt.
Dù là tùy tiện ứng phó qua loa một chút để ngăn chặn lời nói từ dư luận, hay là cam tâm tình nguyện hiếu thảo và hết lòng chăm sóc chu đáo thì đây vẫn là hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Cũng không nên dựa vào bản thân là bậc bề trên mà có thể muốn làm gì thì làm. Không phải là không có báo ứng, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Nhưng bởi vì những lời này không phải là lời mà một cô vợ trẻ như cô có thể nói ra nên Bạch Minh Châu không nói gì, nhưng trong lòng ai mà không có một cái cân kia chứ?
Hôm nay Đại Nha đến đây từ sáng sớm để quét tuyết.
Từ sau ngày được ăn thịt, mỗi ngày cô bé đều đến đây quét tuyết. Lúc đầu, cô bé cũng thực sự muốn làm việc tiêu cực biếng nhác tùy tiện cho có lệ một chút, trong lòng nghĩ cô bé đã ăn hết thịt rồi chẳng nhẽ chú út lại có thể đánh mấy đứa sao?
Nhưng chú út quá xảo quyệt, lại lấy chuyện bao lì xì của tết năm tới ra nói, nên có cho Chu Đại Nha thêm mấy lá gan thì cô bé cũng không dám làm cho có lệ.
Chuyện Chu Đại Nha đến đây quét tuyết bị Triệu Mỹ Hương phát hiện nên cô ta đã đến nói chuyện trực tiếp với chị dâu Chu.
Vì thế chị dâu Chu lập tức kéo Chu Đại Nha đến nhà Chu Lâm.
Chị ta cầm một cây trúc vừa kéo Chu Đại Nha đi vừa đánh. Cả một đoạn đường đi đã thu hút rất nhiều người đến xem.
Thậm chí mẹ của Lý Thái Sơn còn bước đến ngăn cản: “Ôi trời. Mẹ Tam Đản à. Cô đang làm gì vậy? Con gái đã lớn như thế này rồi mà cô còn lôi con bé ra đánh? Con gái lớn cũng cần có thể diện chứ.”
Chị dâu Chu nói: “Đây là con gái tôi. Tôi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, ai quản được tôi!” Nói xong chị ta lại tát Chu Đại Nha một cái: “Mày là đồ ngu. Xem tao có đánh c.h.ế.t mày không? Suốt ngày chạy đi làm việc không công cho nhà người khác!”
Rồi chị ta đánh Chu Đại Nha đến trước cửa nhà Chu Lâm và Bạch Minh Châu. Bởi vì tiếng động này rất ồn ào nên người vây xem cũng rất đông.
Chị dâu Chu quất đánh Chu Đại Nha ở bên ngoài rào tre khiến cho Chu Đại Nha gào khóc liên tục.
“Xem tao có đánh c.h.ế.t mày không, cái đồ ngu ngốc này!” Chị dâu Chu hoàn toàn không để ý tới, vừa đánh hết sức vừa mắng: “Ở nhà mình lâu như vậy mà mày cũng chưa bao giờ làm việc. Vậy mà mới sáng sớm mày đã lập tức chạy đến nhà người khác làm việc. Người khác không có tay không có chân à? Là tàn phế hay là như thế nào mà còn khiến mày đến đây thể hiện tấm lòng Bồ Tát hả? Mày xem tao có đánh c.h.ế.t mày không……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-54.html.]
Chu Lâm vốn dĩ đang đọc sách cùng Bạch Minh Châu ở trong phòng, nghe thấy tiếng chị dâu của mình từ bên ngoài truyền đến thì làm sao có thể chịu đựng được những lời này chứ?
Bạch Minh Châu cũng đi ra ngoài. Cô nhìn thấy Chu Đại Nha đang bị chị dâu Chu đánh đập tàn nhẫn.
Tuy cô không có nhiều tình cảm với Chu Đại Nha, nhiều lắm cũng chỉ là cảm giác của người qua đường, nhưng trước mắt nhìn thấy cô bé bị mẹ đánh thành như vậy nên cũng cảm thấy có chút thương xót.
Chị dâu Chu còn mạnh mẽ lột áo bông của cô bé ra!
“Ôi trời. Chị đến nhà tôi là để đánh con gái à? Muốn đánh con gái thì về nhà mà đánh! Còn cả Đại Nha nữa, bị đánh xong thì ngày mai vẫn phải đến đây tiếp tục quét tuyết. Trước đó chú út đã cho cháu ăn thịt, chính cháu cũng đã đồng ý với cuộc mua bán này của chúng ta.” Chu Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn chị dâu Chu một cái và nhìn Chu Đại Nha, nói.
Sắc mặt của chị dâu Chu tái mét: “Tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như chú……”
Chu Lâm còn chưa kịp mở miệng, Bạch Minh Châu không nhịn được, lạnh lùng nói: “Ai không biết xấu hổ, chị phải nói cho rõ ràng. Nhà chị với nhà tôi đã sống tách biệt từ lâu. Nhà tôi ăn thịt, con nhà chị đến nhà tôi xin thịt ăn. Mọi người đều phải lao động để kiếm công điểm đổi lương thực, Chu Lâm bảo mấy đứa dùng chính sức lao động của mình để đổi thịt, dạy trẻ nhỏ tay làm hàm nhai thì là quá đáng sao? Hay là chị muốn cho mấy đứa trẻ nhà chị đến nhà tôi ăn thịt miễn phí? Chị nói rõ xem ai là người không biết xấu hổ?”
Khi Bạch Minh Châu mở miệng, những người đứng xem xung quanh có chút sợ ngây người. Ai có thể ngờ rằng một người yếu đuối và lịch sự như thanh niên trí thức Bạch lại có thể nói người khác lợi hại như vậy?
Cái miệng nhỏ nói ra cũng quá nhanh nhẹn.
Quan trọng là giọng nói của cô mềm mại nhẹ nhàng nghe thấy rất lịch sự và mắng chửi người khác cũng rất dễ nghe.
Nhưng Bạch Minh Châu không chịu nổi việc chị dâu Chu vừa ngấm ngầm vừa công khai mắng chửi Chu Lâm như vậy. Người đàn ông của cô, cô coi là báu vật, sao có thể để cho người khác mắng được chứ?
Trường hợp này cũng không cần Chu Lâm ra mặt, bởi vì một người đàn ông mà cãi nhau với một người phụ nữ thì quá là mất mặt, cứ để cô làm là được!
Ánh mắt của Chu Lâm nhìn vợ anh giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm. Thật sự sao vợ anh lại đẹp như vậy? Anh rất thích!
Chị dâu họ Trương Xảo Muội nói: “Ai nói là không được. Mọi người muốn có lương thực còn không phải đều làm việc để kiếm công điểm hay sao? Đại Nha muốn ăn thịt thì đến đây giúp chú út của cô bé quét tuyết thì có làm sao đâu?”
“Đúng vậy. Trẻ con dựa vào chính sức lao động của mình để lấy cơm ăn thì sao? Có trêu ai chọc ai chứ? Thịt mà Đại Nha ăn cũng rất chính đáng, là chính bản thân con bé kiếm được! Hay là mọi người vẫn muốn nói rằng phải để trẻ con đến đây ăn miễn phí?” Mẹ của Lý Thái Sơn cũng phụ hoạ.
Triệu Mỹ Hương ở bên cạnh cũng nói giúp chị dâu Chu: “Cháu trai cháu gái nhà mình đến đây ăn miếng thịt, mà còn phải bảo đến đây quét tuyết……”
“Bây giờ người đến ăn thịt là cháu trai cháu gái, lúc chia nhà thì các người không phải là anh trai chị dâu à!” Bạch Minh Châu nhàn nhạt nói, và liếc mắt nhìn Triệu Mỹ Hương một cái: “Đều nói người phân theo nhóm vật họp theo loài, dạng người gì thì sẽ ở chung với dạng người đó, người hay nói chuyện thị phi khua môi múa mép lung tung, cũng là như thế! Nhưng mà chuyện của nhà tôi cũng không cần đến loại người này nói ra nói vào. Nếu nhà mình quá nhàn rỗi như vậy thì đi lên núi nhìn xem, xem có thể có chút may mắn mà bắt được thú hoang về hay không. Đừng suốt ngày nhìn nhà người ta ăn thịt mà bản thân ghen tị!”
Triệu Mỹ Hương đang ghen tị đỏ cả mắt bị nói cho một trận đến mức không còn mặt mũi!
Chị dâu Chu không lấy được chút lợi ích gì từ việc làm ầm ĩ lên, cuối cùng bị thua mất hết mặt mũi và quay về.
Chị ta vừa đi thì Triệu Mỹ Hương cũng chắc chắn không ở lại lâu, hậm hực một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Lúc này Bạch Minh Châu mới nói lời cảm ơn với sự ủng hộ từ mẹ của Lý Thái Sơn và Trương Hiểu Mai: “Thật sự cảm ơn thím và chị dâu về việc ầm ĩ ngày hôm nay.”
“Không cần phải khách sáo với chúng tôi làm gì.” Trương Hiểu Mai cười.
“Đúng vậy, sao cô phải khách sao làm gì?” Mẹ Thái Sơn cười tủm tỉm nhìn cô, ánh mắt của bà ấy tập trung nhìn vào cái bụng của cô. Ôi trời, đây là thai đôi sao? Nghe nói mới hơn năm tháng gần sáu tháng, nói thật chứ, bụng thật sự rất lớn.
Mọi người cũng không ở lại bao lâu thì giải tán.
Sau khi mẹ Thái Sơn trở về thì vẫn còn rất hâm mộ, nói với Lý Thái Sơn: “Con phải học tập theo Chu Lâm ấy!”
“Trước kia không phải mẹ không cho con giao lưu với anh Lâm sao?” Lý Thái Sơn nói.