Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:32:27
Lượt xem: 351
Mợ út không hiểu gì về hệ miễn dịch nhưng biết là anh vì con cái nên cũng yên tâm hơn: "Vậy thì tốt. Mợ chỉ sợ Tiểu Lâm đi lạc đường."
Anh cũng không có đi đường ngay, chỉ là những người lớn không biết mà thôi.
Bạch Minh Châu thầm mỉm cười trong lòng, ngoài miệng lại an ủi: "Tâm trí của anh ấy ở trong nhà này mà. Anh ấy nhớ đến cháu và con cái, sẽ không đi làm việc đó đâu."
Lời này khiến mợ út hoàn toàn yên tâm, bà ấy cười nói: "Bây giờ không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi."
"Mợ út cũng sớm ngủ đi. Đến bốn năm giờ sáng ngày mai, anh ấy mới về nhà."
Nói về Chu Lâm, lúc này anh đã đến nơi giao dịch.
Trên đường đi đến đây, anh đều rất cảnh giác và đề phòng. Bởi vì trước đó đã xuất hiện một Trương Mã Tử, ai biết còn có Hoàng Mã Tử, Lý Mã Tử nào nữa không?
Tuy nhiên, ngay cả khi không có Trương Mã Tử, mỗi lần anh ra ngoài đều coi như một lần trải qua nguy hiểm cho nên luôn dốc hết sức lực.
Tối nay lời anh nói với mợ út cũng không phải là nói dối, vì đúng là mấy ngày nữa vợ anh sẽ sinh rồi, không phải là cần chuẩn bị nhiều thứ để mang về hay sao?
Hôm nay anh nhất định phải mang nhiều trứng gà về. Trước đây anh chỉ mang về vài ba cân. Nhưng tối nay anh sẽ lấy năm cân, đây mới là số lượng cần mang về!
Rồi đến gạo và bột mì, đặc biệt là bột mì, anh sẽ lấy mười lăm cân.
Còn thịt nữa, nhưng thời tiết đã ấm lên, thịt khó bảo quản. Anh chỉ lấy hai cân rưỡi, mang về phải ướp muối, nếu không sẽ hỏng.
Những thứ khác vẫn như cũ, chẳng hạn như rong biển, tôm khô, v.v.
Lần này chỉ có một lon sữa lúa mạch, không có sữa bột.
Chu Lâm không khỏi thắc mắc với người đàn ông đối tác này.
Người đàn ông đối tác nói: "Nếu anh cần, tôi sẽ nhờ người hỏi xem. Lần sau sẽ mang đến cho anh, anh cần bao nhiêu?"
"Cần khoảng tám đến mười túi!" Chu Lâm nói thẳng, con nít uống sữa mẹ còn phải uống đến bao giờ, sữa bột bao nhiêu cũng đủ ăn!
"Được."
Những thứ cần mang về nhà, Chu Lâm tìm chỗ cất giấu, rồi bắt đầu chuyển hàng của mình.
Lần này vẫn là hai lần chuyển hàng nhưng Chu Lâm lại thấy không mệt như trước!
"Chuyện này vẫn là phải làm nông mới có thể chịu được khổ luyện chứ!" Anh không nhịn được mà cảm thán.
Xong thì mang hết đồ đã mua về nhà.
Khi về nhà, khoảng chừng năm giờ, mợ út ngay lập tức thức dậy mở cửa cho anh, sau khi nhìn ra ngoài xác định không ai nhìn thấy thì bà ấy mới đóng cửa lại.
“Mợ út, đồ đạc mợ xem sắp xếp lại giùm cháu. Cháu phải nhanh chóng đi chợp mắt một chút, lát nữa còn phải đi làm.” Chu Lâm nói.
“Có mợ lo rồi, cháu mau đi ngủ đi.” Mợ út gật đầu.
Chu Lâm liền đi ngủ, mệt mỏi một đêm thì sao có thể không mệt chứ. Người này cũng rất thoải mái, gần như là vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Bạch Minh Châu mơ màng mở mắt nhìn anh một cái rồi tiếp tục ngủ.
Bây giờ bụng cô đã quá lớn rồi, một đêm phải dậy hai ba lần. Tối qua nửa đêm cô còn dậy pha cho mình một ly nước trứng gà để uống nữa, vì thật sự là hơi đói.
Chu Lâm cảm thấy chỉ vừa chớp mắt một cái thôi mà trời đã sáng rồi. Nhưng anh là kiểu người sạc điện năm phút dùng được cả ngày, cả người bỗng chốc cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mợ út cũng đã làm xong bữa sáng. Nhân lúc thịt vừa mua về còn tươi, bà ấy làm thịt băm làm bánh cho Bạch Minh Châu ăn, còn gói thêm hoành thánh cho cô ăn cùng.
Bà ấy và Chu Lâm thì ăn bánh rau.
Chu Lâm vừa ăn bánh vừa uống một ngụm canh, canh này là canh mì vằn thắn, cũng có mùi thịt và dầu mỡ, rất thơm.
Mợ út cũng vậy.
Chuyện này khiến Bạch Minh Châu không khỏi xấu hổ.
“Mợ út, lần sau làm nhiều hơn một chút nhé. Không thể chỉ cho một mình cháu ăn được.”
“Ba mẹ con phải ăn ngần này, mau ăn cho nóng đi. Đừng nghĩ đến chuyện đó, mợ ăn bánh rau này cũng thấy rất ngon.” Mợ út cười nói.
Bạch Minh Châu không ăn bánh bột ngô rau dại, vì vậy mợ út chỉ cho bột ngô, không cho bột mì.
Chu Lâm cười, đáp: “Vợ à, em cứ ăn đi.”
Bạch Minh Châu bất lực nhưng cũng không nói gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-70.html.]
Tuy nhiên, cô vẫn để lại một chiếc bánh thịt cho Chu Lâm mang theo cùng với bánh rau dại để ăn trưa.
Chu Lâm không từ chối ý tốt của vợ. Khi mợ út quay lưng đi, anh liền tiến tới hôn vợ một cái.
Sau khi khiến vợ đỏ mặt lườm anh, mới cười tươi mang theo ba chiếc bánh rau dại, một chiếc bánh thịt và một chai nước lớn đi làm.
Bạch Minh Châu ở nhà rảnh rỗi nên đi dạo với mợ út, cùng nhau ra ngoài đào rau dại.
Hai người trò chuyện một lát, Bạch Minh Châu liền nhắc đến chuyện của cha mẹ chồng.
“Mợ út, mợ kể cho cháu nghe về cha mẹ chồng cháu nhé? Cháu nghe nói cha chồng cháu là người từ nơi khác đến?”
Mợ út nói: “Đúng vậy, ông ấy không phải người địa phương, là người ngoại tỉnh chạy nạn tới. Nghe nói là bị thất lạc gia đình, trong lúc chạy nạn cơ thể cũng mắc phải không ít bệnh. Khi ông ấy cưới mẹ chồng của cháu thì sức khỏe đã không được tốt lắm.”
“Vậy sao mẹ chồng cháu còn chịu lấy ông ấy?” Bạch Minh Châu tò mò hỏi.
Mợ út cười: "Bởi vì cha Tiểu Lâm đẹp trai lắm."
Bạch Minh Châu sững sờ, có hơi muốn bật cười, không ngờ là vì lý do này?
"Không lừa cháu đâu, đẹp trai lắm. Dù là bị bệnh cũng nhìn giống như quý công tử. Mợ đoán trước đây chắc chắn là gia đình ông ấy rất giàu có, nếu không sao có thể nuôi dưỡng ra khí chất đó được." Mợ út nói.
"Thật à?" Bạch Minh Châu nhướng mày.
"Thật đấy, cháu nhìn Tiểu Lâm là biết rồi. Nó cực kỳ đẹp trai, lông mày ra lông mày, mắt ra mắt, rất giống với cha nó, nhưng vẫn kém cha nó một chút. Tiểu Lâm nhìn không được nghiêm túc lắm, có vẻ cà lơ phất phơ. Nhưng cha nó thì lại là người khiến người ta cảm thấy thoải mái, ai cũng muốn tiếp xúc với ông ấy. Nhìn thì thấy sức khỏe không được tốt lắm nhưng mỗi khi ông ấy vào rừng luôn bắt được thú. Có lần cậu út của cháu không tin nên đi vào rừng cùng ông ấy, kết quả là nhìn thấy một con lợn rừng tự lao đầu vào tảng đá để ông ấy nhặt mang đi bán." Mợ út nói.
Bạch Minh Châu ngạc nhiên, hỏi: "Còn có chuyện như vậy nữa à?"
Mợ út cười, đáp: "Đương nhiên rồi, đây chính là con trai ruột của ông trời nên ông trời mới ban cho cơm ăn. Mợ thấy Tiểu Lâm chính là thừa hưởng điểm này của cha nó, nếu không sao nó lại cưới được người vợ như cháu chứ?"
Bạch Minh Châu bật cười, bà ấy đang nói đến chuyện này mà cũng có thể khen lây sang cô được.
"Cháu nghe người trong thôn nói, mẹ chồng cháu vì làm quá nhiều việc đồng áng nên mới..."
Mợ út lắc đầu, đáp: "Mặc dù cũng có một phần bởi vì nguyên nhân này nhưng thực ra cũng không đúng hoàn toàn. Khi cha nó còn sống thì thực ra gia cảnh cũng không đến nỗi tệ, chỉ cần ông ấy mang thú từ rừng về cũng đủ nuôi sống cả gia đình rồi. Còn căn nhà lớn mà Chu Xuyên đang ở chính là do ông ấy xây nên, cha nó rất có năng lực. Chỉ là trước kia cơ thể ông ấy lưu lại mầm bệnh, mùa đông năm ấy quá lạnh khiến bệnh cũ tái phát nên không qua khỏi. Sau đó chỉ còn lại mẹ chồng cháu, cha của nó thật sự là mệnh của bà ấy. Kể từ khi cha nó đi rồi, tinh thần của bà ấy không còn được như trước, sức khỏe cũng không tốt."
Mỗi khi nói về cha của Chu Lâm, mợ út đều rất cảm thán.
Năm xưa trôi dạt đến đây, sức khỏe vừa không tốt lại không có tiền, nhưng người có bản lĩnh thì đi đâu cũng sống được, dựa vào tay không dựng lên một cơ nghiệp ở đây.
Không chỉ xây được một ngôi nhà sáng sủa mà còn lấy vợ sinh hai con trai, đây quả thực là rất giỏi.
Những chuyện này Bạch Minh Châu chưa từng nghe Chu Lâm kể.
Hai người đào rau dại thấy gần đến giờ rồi, cũng quay về thôn, vừa trở về thôn thì nhìn thấy một cô gái hoàn toàn xa lạ, vẻ ngoài xinh đẹp và có phong cách theo kiểu Tây.
Nhưng nhìn thấy cô gái này, Bạch Minh Châu lại có một cảm giác như định mệnh, mãi đến khi đối phương tự giới thiệu thì cô mới bừng tỉnh.
"Chào cô, tôi tên là Dương Nhược Tình, là thanh niên trí thức mới đến hôm qua." Dương Nhược Tình thấy cô gái mang thai xinh đẹp này đang nhìn mình, lập tức mỉm cười.
Bạch Minh Châu bừng tỉnh, gật đầu định nói gì đó nhưng đột nhiên cô nhíu mày.
"Minh Châu, sao thế?" Sắc mặt mợ út thay đổi.
"Mợ út, mau đỡ cháu về. Cháu sợ là mình sắp sinh rồi." Bạch Minh Châu cũng biến sắc.
Cô cảm giác bụng dưới đang tụt xuống và co thắt, chính là điều mà bà Lý đã nói với cô, đó là biểu hiện cô sắp sinh rồi.
Cô còn tưởng sẽ có một số dấu hiệu, không ngờ nó lại đến bất ngờ như vậy!
Mợ út cũng sốt ruột không thôi. Bà ấy vừa đỡ Bạch Minh Châu vừa kêu lên với mẹ Lý Thái Sơn vừa bước ra khỏi cửa nhà: "Em à, em à, mau đến đây. Cháu dâu của tôi sắp sinh rồi!"
Mẹ Lý Thái Sơn đang bưng một chậu nước ra đổ, nghe thấy vậy liền vội vàng đặt chậu nước xuống chạy tới đỡ lấy Bạch Minh Châu, nói: "Đừng sợ, đừng sợ, thím đã sinh năm đứa rồi. Cháu đứng một lát, cảm giác đó sẽ qua đi!"
Mặt Bạch Minh Châu hơi tái nhợt nhưng cô đứng được khoảng vài phút thì quả nhiên bụng cô từ từ dịu đi.
"Chị à, chị cứ đỡ cô ấy về trước, tôi đi gọi mẹ chồng." Mẹ Lý Thái Sơn nói.
"Thím, thím kêu người đi gọi Chu Lâm về cho cháu đi!" Bạch Minh Châu vội vàng nói.
Mẹ Lý Thái Sơn sửng sốt, hỏi: "Gọi Chu Lâm về làm gì? Cháu sinh con thì cậu ấy cũng có giúp được gì đâu."
"Cháu muốn đi sinh ở bệnh viện. Anh ấy phải đi cùng cháu để đóng tiền, chạy lên chạy xuống đều phải do anh ấy làm." Bạch Minh Châu nói.
Lúc này mẹ Lý Thái Sơn mới nhớ ra cô mang thai hai đứa, bà ấy nói: “Xem kìa, thím cũng quên mất. Chuyện này đúng là cần cậu ấy đi mới được, để thím kêu người đi gọi!”
Bạch Minh Châu gật đầu rồi đi theo mợ út về nhà.