Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-11-15 07:59:21
Lượt xem: 43

Lương khô của người khác mang đến hoặc là đã hết hoặc là bị thiu, chỉ có của Cố Kiến Sơn là còn chưa bị hỏng.

Hắn ăn Minh Triều cũng ăn, Minh Triều cũng cảm thấy rất kỳ lạ, lại sợi vì cho vào quá nhiều gia vị nên không cảm nhận được vị hỏng, nhưng hai người cũng không bị tiêu chảy.

Xem ra là có thể để lâu, nhưng càng để lâu thì càng khô, ăn vào có chút ê răng.

Lúc Minh Triều ăn cũng phải tốn sức nhai vài cái, thật sự không thể nhai được nữa thì lại thả vào canh: “Càng ngày càng khô.”

Cố Kiến Sơn: "Càng để càng khô không phải là đúng sao, không thể tệ hơn được nữa."

Hắn nhìn chiếc bánh trong canh, chợt nghĩ đến một việc. Những thứ này có thể ăn được trong lúc đánh trận không?

Vấn đề khó khăn nhất trong lúc đánh trận chính là lương thảo, khó vận chuyển là một chuyện, có những tên thổ phỉ không có mắt, đến lương thảo cũng dám cướp. Khi hành quân đánh trận, không phải là nơi nào cũng có điều kiện để nấu nướng, nếu có món nào vừa tiện vừa ngon, hỏa đầu quân có thể tranh thủ làm trước lúc rảnh rỗi, đến khi đó thì nấu chút canh nóng liền xong một bữa cơm.

Vận chuyển thứ này cũng dễ, không sợ bị dập, không sợ hỏng, giống như thịt và rau vào mùa này rất dễ bị hỏng.

Cho dù là để khô thì nấu canh nóng ngâm vào là có thể mềm.

Cũng không biết làm ra được một miếng cơm cháy thì cần bao nhiêu gạo, làm ra bằng cách nào.

Nếu như không chỉ dùng gạo dùng bột mì thì những lương thực khác có thể làm hay không.

Khi ăn Cố Kiến Sơn có thể cảm nhận bên trong có gạo và hạt kê, nhưng nếu cho thêm khoai môn và khoai lang rẻ tiền hơn vào thì sẽ không đắt như vậy.

Có thể cho thêm rau vào được không, các tướng sĩ lâu không ăn rau sẽ sinh bệnh. Không chỉ phải ăn rau, mà phải ăn cả thịt. Cơm cháy này điểm nào cũng tốt, chỉ là bên trong không có rau.

Cố Kiến Sơn cầm mấy cái đưa cho Minh Triều, "Ngươi đi phát cho Đô úy phía dưới mấy cái, để họ nếm thử, còn có bánh nướng này nữa.”

Lần này Cố Kiến Sơn không keo kiệt, lấy ra không ít.

Trong miệng Minh Triều vẫn đang ngậm một miếng cơm cháy, nói chuyện không rõ:"Thuộc hạ lĩnh mệnh."

Đại quân dựng trại tạm thời ở trong rừng, nồi canh lớn đã được nấu chín, chỉ còn màn thầu là phải đợi một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-114.html.]

Thấy có lương khô, không nói hai lời đã cầm lấy ăn luôn.

Thứ Cố Kiến Sơn dùng để ăn trên đường đi đương nhiên là đồ tốt, bên trong bỏ nhiều dầu và thịt, gia vị đều dùng loại tốt. Lúc mới ăn vừa thơm vừa ngon, nhai rôm rốp.

Ngoại trừ Cố Kiến Sơn, các Đô úy phía dưới đều là người xuất thân nghèo khó, ít khi thấy đồ tốt, lần này đóng quân ở Tây Bắc chỉ mang theo bánh rán, có người từ Lục Thành còn mang theo hành tây, bánh nướng cuộn hành tây, vị cũng khá được.

Ăn cơm cháy với thịt khô được Cố Kiến Sơn phân phát lúc đầu, thêm một bát canh rau, cái bụng đói kêu vang cuối cùng cũng có thể được xoa dịu.

Sắp ăn xong, nhóm hán tử thô kệch bọn họ mới nhớ tới hỏi: "Này, Minh triều, hỏi Cố tiểu tướng quân xem thứ này là mang từ nhà đi sao, đã để bốn ngày rồi nhỉ, mà vẫn giữ được mùi vị này à?"

Minh Triều nói: "Thứ này là do Huynh trưởng của tướng quân nhà ta gửi đến nên mới giữ được mùi vị này."

Khi hành quân đánh trận không chỉ phải nghĩ làm sao thắng trận, mà còn phải lo lắng về cái ăn. Sau khi thương lượng với Đô úy phía dưới và hỏa đầu quân, Cố Kiến Sơn liền nâng bút viết một lá thư gửi về nhà.

Nội dung đại khái là đã hành quân được mấy ngày, đồ vật gửi đến đều đã nhận được, lúc huynh nhận được thư hẳn là đệ đã đến Tây Lĩnh. Lại hỏi thăm sức khỏe của Vĩnh Ninh hầu và Trịnh thị, sau đó mới viết đến mục đích của bức thư.

—— Sơn có chuyện cần nhờ, lương khô Tứ tẩu mang tới đã trữ mấy ngày, có thể dùng cải trắng, củ cải, hạt đậu, khoai lang... Những thứ này có thể dùng làm lương khô, cất trữ lâu dài…

Viết đến dòng cuối cùng, Cố Kiến Sơn hơi dừng lại, một giọt mực theo ngòi bút chảy ra.

Hắn biết những thứ này là do Khương Đường làm, sau này nếu cái này có thể cần dùng đến thì ban thưởng của triều đình sẽ chỉ trao cho Lục Cẩm Dao, cho Vĩnh Ninh hầu phủ chứ không phải là trao cho Khương Đường.

Đây chẳng khác nào là cướp công.

Cố Kiến Sơn nhìn những binh sĩ đang bưng bát ăn, bọn họ chính là những tiểu tử vắt mũi chưa sạch, dốc toàn lực lao về phía trước, ai cũng không biết lần này đi còn có thể trở về hay không.

Khương Đường ở Vĩnh Ninh hầu phủ sao có thể không giống những binh sĩ này, công lao do bản thân tốn sức giành được nhưng phần chính chính chỉ cấp cho bên trên.

Sao mà khó khăn.

Cuối bức thư, Cố Kiến Sơn lại bổ sung thêm một câu, việc này vô cùng hệ trọng, nếu có thể thành, xin thay Sơn cảm tạ đầu bếp.

Hắn viết đầu bếp, Lục Cẩm Dao có lẽ sẽ không đoán được hắn biết người làm đồ ăn là Khương Đường.

Lục Cẩm Dao là người tinh ý, nếu như tứ ca của hắn đọc thì sẽ không nghĩ ra được gì.

Loading...