Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:01:13
Lượt xem: 51
Ăn cơm xong, Vĩnh Ninh hầu giữ Cố Kiến Sơn với mấy huynh đệ lại nói chuyện, một đoàn người đi vào thư phòng.
Trịnh thị bảo Lục Cẩm Dao về trước, bữa gia yến này ai nấy cũng đều thích ăn, ấy chính là công lao của Lục Cẩm Dao, tuy có chút không thoải mái nhưng ăn uống xong là vui vẻ rồi.
“Con có mang, quay về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Nếu như có gì cần con làm thì người cứ sai nha hoàn tới chuyển lời.”
Đợi sau khi Lục Cẩm Dao đi, Trịnh thị nói: “Bảo đám nha hoàn đưa Viễn ca nhi Du ca nhi trở về đi. Ngô thị ở lại, Thẩm thị quay về trước đi.”
Chuyện của người lớn, đám hài tử không cần phải biết, lũ trẻ không có ở đây, giờ thì có thể nói chuyện rồi.
Trịnh thị nói với Hàn thị: “Vân Xu, con đưa người vào sương phòng xem xem. Bế đứa con ngoại thất của lão Nhị đem về để sang căn phòng bên cạnh, nói rõ ràng đầu đuôi nguyên cớ với Nguyệt Nương, đợi Ngô thị quay về rồi đón nó đi, sau này giao cho ngươi nuôi dưỡng.”
Vẻ mặt Ngô thị hoảng loạn: “Phu nhân, sao ta có thể nuôi dưỡng công tử trong phủ được.”
Ngô thị là tiểu nương của Cố Kiến Thủy, Cố Kiến Thủy càng lớn, bà ấy càng rụt rè giữ lễ. Chẳng ôm Cố Ninh Du được mấy lần, hằng ngày đều ở trong phòng Phật đường nhỏ lễ Phật.
Trịnh thị bảo: “Ngươi nuôi là thích hợp nhất, ngày thường chớ dẫn nó đến trước mặt Phụng Linh làm chướng mắt.”
“Đợi qua đợt này nó quên mất thân nương rồi lại nghĩ chuyện để nó đi học.” Từ sâu trong lòng, Trịnh thị không muốn hài tử như thế cùng lớn lên với hài tử của hầu phủ.
Nếu nói hài tử vô tội, nhưng đây không vô tội chút nào, Cố Kiến Thủy đã hai mươi bảy rồi, chẳng phải là chàng thiếu niên mười mấy tuổi, chỉ có đồ ngốc mới tin rằng hắn chưa thành gia.
Cố Ninh Duệ là chỗ dựa của Nguyệt Nương tử để vào hầu phủ, đã hơn một tuổi, sợ là đến Tương thành đã nuôi dưỡng rồi.
Chưa từng kính trà chủ mẫu thế tức là ngoại thất, đến được Thịnh Kinh thì càng không thể để Cố Kiến Thủy bố trí một căn nhà bên ngoài để nuôi nàng ta được. Công tử hầu phủ mà lại nuôi dưỡng ngoại thất, nói ra chỉ khiến cho người ta chê cười.
Trịnh thị cảm thấy chuyện này không thể để cho Hứa thị động vào, vì để tránh ảnh hưởng đến tình cảm phu thê, vẫn nên để nàng ta làm là thích hợp nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-118.html.]
“Cho hai mươi lượng bạc, tìm hai ma ma chăm sóc nàng ta, sau khi đến trang tử thì cứ nói là bà con xa của quản sự trong phủ, bị bệnh nên đến sống ở trang tử.” Trịnh thị ngẫm lại xem còn có gì bỏ sót hay không, “Nếu như nàng ta không đi thì đuổi luôn cả hài tử kia với nàng ta. Phải rồi, nha hoàn bên cạnh nàng ta có phải là nha hoàn lúc lão Nhị rời đi đưa theo không?”
Hứa thị khẽ gật đầu.
Trịnh thị: “Đem bán đi, đi đi, phải nhớ kỹ đi từ cửa hông đấy, hành động nhanh lên một chút.”
Hàn thị đáp một tiếng rồi dẫn nha hoàn đi làm việc.
Ngô tiểu nương im lặng không lên tiếng, Hàn thị nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn nương.”
Trịnh thị đã từng nếm trải thua thiệt do thiếp thất mang đến, Cố Kiến Thủy và Cố Kiến Hải tuy là con thứ nhưng sau khi trưởng thành vẫn giữ bổn phận lễ nghi, bà là chủ mẫu nên con thứ cũng phải chăm lo. Sau này Ngô tiểu nương và Thẩm tiểu nương tránh không ra khỏi cửa, Vĩnh Ninh hầu thì lớn tuổi, chẳng có tâm tư đâu với đám oanh oanh yến yến này.
May mà Hứa thị và Vân thị rất là hiếu thuận.
Trịnh thị vỗ vỗ vào tay Hứa thị, cười bảo: “Được rồi, việc này cứ cho qua đi.”
Bạch Vi không đi theo Lục Cẩm Dao quay về, qua hai khắc sau nàng ấy mới trở về.
Đầu tiên là đến phòng chính truyền lời, sau đó kề tai thầm thì với đám nha hoàn ở nhĩ phòng: “Đã đưa đi rồi, đến mặt của Nhị gia còn chẳng thấy được, hài tử đó được bế đến Yến Minh Đường cho Ngô tiểu nương nuôi.”
Người thế nào thì nuôi ra hài tử như thế ấy.
Nhị gia dám nuôi ngoại thất lúc nhậm chức ở bên ngoài, nhưng Đại gia và Tứ gia thì không.
Ngày sau nếu hài tử được nuôi dưỡng cẩn thận thì cũng là tiểu công tử cẩm y ngọc thực. Còn nếu nuôi dạy không tử tế thì sẽ chẳng có ai tốn thêm tâm tư lên người nó.
Dựa vào Cố Kiến Thủy thì càng không ngóng trông được. Nguyệt Nương chẳng phải cũng trông cậy vào hắn ư, nhưng cuối cùng thì sao, đến trang tử.
Khương Đường cứ tưởng chuyện này ít nhất phải dây dưa mất mấy ngày, gì mà Cố Kiến Thủy lấy cái c.h.ế.t ép buộc, Nguyệt Nương ôm hài tử khóc không thôi, nhưng chân còn chưa ấm trên đất phủ Vĩnh Ninh hầu thì đã bị đuổi ra ngoài.