Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:43:18
Lượt xem: 24
Món cháo lòng này hắn đã từng ăn ở chính viện.
Cháo trắng được ninh nhừ, gan heo hẳn đã được nêm nếm riêng rồi mới trụng vào trong cháo hai lần.
Sau đó lại ăn một miếng gà hầm xương heo, trong canh xương hầm cũng có thịt nhưng hương vị thanh đạm. Miếng gà có vị cay nhàn nhạt, Cố Kiến Sơn bây giờ không có chút khẩu vị, một chút vị cay này xem như giúp hắn khai vị, chỉ là nếu không nếm một cách tỉ mỉ thì sẽ không phát hiện ra vị cay này.
Cố Kiến Sơn nhìn thức ăn trên bàn rồi hỏi Xuân Đài: “Mấy món này từ đâu tới?”
Xuân Đài: “Đặt ở Thắng Thiên Hạ, đưa nhiều bạc một chút thì họ sẽ giao ngay.” Cố Kiến Sơn nhíu mày, hỏi lại một lần nữa: “Lấy từ chỗ nào?”
“Thắng…”
Cố Kiến Sơn buông đũa, trầm giọng nói: “Xuân Đài.”
Xuân Đài: “Là tiểu nhân nhờ Nam Tuyết tỷ tỷ… mua ở chỗ Khương Đường cô nương. Nhưng tiểu nhân là người đưa bạc, nàng ấy cũng không biết là làm cho công tử.”
Hơn nữa, lần trước hắn đã nói công tử thích ăn ngọt, lần này lại đặt đồ cay. Hơi cay một chút.
Khương Đường chắc chắn sẽ không phát hiện ta. Cố Kiến Sơn lại cảm thấy lồng n.g.ự.c nhói đau.
Rốt cuộc Xuân Đài có đầu óc hay không vậy, sao có thể không biết được.
Đêm qua Khương Đường còn thấy hắn ngồi ở phía sau núi giả, hôm nay lại qua đó mua cơm, còn là loại thức ăn thanh đạm bổ dưỡng.
“Vì sao cái này lại có vị cay?”
Xuân Đài: “Không phải ngài thích ăn cay sao, nên tiểu nhân mới đặt đồ cay, chỉ cho có một chút, vừa không ảnh hưởng tới việc dưỡng thương, cũng sẽ không khiến Khương Đường cô nương biết đó là ngài.”
Xuân Đài làm như vậy là có đạo lý của hắn, hắn đã suy xét tất cả các khía cạnh rồi.
Cố Kiến Sơn rũ mắt, hắn không tin là Khương Đường không biết.
Nhưng nếu đã đoán được là hắn thì sao lại không làm ngọt một chút, ngày hôm qua còn cho hắn một viên kẹo cơ mà.
Đã đoán được lại làm bộ không biết, ý muốn nói là mọi chuyện nên dừng ở đây, Cố Kiến Sơn đã ở trong quân nhiều năm nên có thói quen nghĩ ngợi sâu xa, ngày hôm qua vì sao lại cho hắn kẹo, thấy hắn đáng thương sao.
Cố Kiến Sơn cầm lấy chiếc đũa, tay phải không thể nào nhấc lên được, hắn đành nghe theo số phận mà đổi thành tay trái, có lẽ nàng chỉ là không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-174.html.]
Xuân Đài cũng không biết mình lại nói sai cái gì mà lại làm cho sắc mặt của Cố Kiến Sơn lạnh đi: “Công tử, ngài nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”
Cố Kiến Sơn nói: “Sau này không cần mua mấy thứ này ở chỗ Khương Đường nữa, ta ăn cái gì cũng được.”
Xuân Đài há hốc mồm: “Vâng.”
Hắn đương nhiên biết công tử cái gì cũng ăn được, nhưng đây không phải là Tây Bắc, sao lại phải gặm lương khô với bánh quy.
Ở mấy viện khác một món ăn phải nấu tới mấy canh giờ, một con gà chỉ ăn lưỡi gà, mười mấy con gà mới làm thành một món ăn, như vậy mới gọi là xa hoa lãng phí.
Công tử ăn uống tốt hơn một chút thì có làm sao.
Tuy rằng Cố Kiến Sơn nói cái gì hắn cũng ăn được nhưng Xuân Đài cảm thấy từ sáng tới giờ đây là bữa cơm mà công tử ăn nhiều hơn một chút.
Bị thương ở n.g.ự.c sợ là nuốt đồ ăn sẽ rất đau, vậy mà lại ăn hết rồi.
Cố Kiến Sơn tốn hết công phu ăn hết bữa cơm đã đổ mồ hôi đầy ngực, hắn lại tiếp tục lau người, đổi thuốc, đến lúc nằm lại lên giường thì toàn thân đã không còn sức lực.
“Ta ngủ một lát, trời tối kêu ta.”
Xuân Đài dọn dẹp xong thì lui xuống, một mình hắn dọn dẹp hộp cơm, dự định chờ tới lúc rảnh rỗi thì sẽ mang đi trả, sau khi dọn dẹp xong thì hắn đứng canh gác ở ngoài cửa.
Nhìn y như thần canh cửa vậy.
Công tử bây giờ vẫn còn nằm trong phòng, nếu lúc cần mà hắn không thể xuất hiện kịp thời thì công tử vẫn sẽ tự mình chống đỡ.
Nhìn là đã thấy vừa đau đớn vừa khó chịu.
Trời vừa tối thì Xuân Đài đã vào phòng gọi Cố Kiến Sơn dậy, căn bản không cần hắn gọi nhiều, chỉ kêu một tiếng là Cố Kiến Sơn đã tỉnh.
Cũng không biết hắn có ngủ hay không.
Cố Kiến Sơn thay y phục, uống thuốc, sau đó súc miệng sạch sẽ cho bay đi vị thuốc rồi mới chuẩn bị đi tới chính viện.
Hắn đã qua đây hai lần, bằng không Trịnh thị sẽ lo lắng.
Trận bệnh kia của Trịnh thị cứ tới ào ạt, chỉ mới chuyển biến tốt đẹp, hắn qua thăm một chút cũng có thể yên tâm hơn.