Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:48:40
Lượt xem: 29
Biển người xung quanh đổ xô đi, Khương Đường quay đầu nhìn ra đằng sau, thấy không có ai đuổi đến thì thở phào.
Nàng đưa mắt nhìn cổ tay bị nắm, Cố Kiến Sơn lập tức buông tay ra.
Khương Đường bỏ lọ bột ớt vào lại tay áo, nói: “Bên kia có kẻ buôn người, hẳn là còn lừa các cô nương khác, ngài mau đi xem xem.”
Không thể chỉ chọn mình nàng để ra tay được, nàng chạy thoát nhưng những người khác thì sao.
Cố Kiến Sơn đáp: “Đã cho Minh Triều đi rồi.”
Vết thương của hắn vẫn còn chưa khỏi hẳn nên không chạy nổi, Minh Triều bắt được người thì sẽ giao cho ngự lâm quân, ngự lâm quân phụ trách an nguy của hoàng thành.
Khương Đường đưa mu bàn tay ra sau lưng, xoa nắn cẩn thận: “Vậy thì tốt, thế nô tỳ về trước đây.”
Nàng không dám đi dạo nữa, giờ mới ra ngoài có một lát mà đã gặp phải loại chuyện này, vẫn nên quay về sớm một chút thì an toàn hơn. Cũng xúi quẩy, mới được bao lâu đâu mà hạt dẻ đã bị chôm mất, cho dù tìm được về thì Khương Đường cũng không dám ăn nữa, lát nữa lại đi mua một túi.
Cố Kiến Sơn nói: “Không ở lại thêm chốc nữa à?”
Khương Đường vừa mới ra ngoài, khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần.
Khương Đường lắc đầu: “Không đâu, công… vết thương của ngài vẫn chưa khỏi, cũng quay về sớm chút.”
Cố Kiến Sơn chau mày, nếu hắn nói hắn đi theo phía sau nên không cần lo lắng nguy hiểm, Khương Đường chắc chắn không đồng ý. Hôm nay mới có một lần như thế, ra ngoài thỏa chí mới phải.
Hắn mở lời: “Ta vẫn luôn thấy bức bách, hôm nay muốn ra ngoài dạo quanh nhưng Minh Triều, Xuân Đài không ở bên cạnh, người đi theo ta đi.”
Khương Đường vừa định nói nàng là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, đi theo không được thích hợp cho lắm, nhưng nàng thật sự muốn ở bên ngoài thêm chốc nữa.
Ở phủ Vĩnh Ninh hầu rất khó để trông thấy cảnh sắc bên ngoài, dù ra ngoài mua sắm thì cũng là lật đật đi mua xong rồi lại lật đi đi về. Ngày nghỉ tháng bình thường thì phải ngủ bù, phải thu dọn đồ đạc, phải giặt y phục, rất ít có dịp có thể đi loanh quanh thế này.
Khương Đường thích náo nhiệt, không muốn bí bách ở trong phủ Vĩnh Ninh hầu.
Lại thêm đèn đuốc trên phố đẹp biết bao, hôm nay trời mưa, cũng không nóng bức nữa. So ra thì phủ Vĩnh Ninh hầu cứ hệt như một cái lồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-200.html.]
Nhưng Khương Đường để tâm hơn, nếu bị ai bắt gặp nàng với Cố Kiến Sơn đi cạnh nhau, Cố Kiến Sơn thì chẳng mảy may điều gì, có thể thu mình rút lui, còn nàng thì khó tránh khỏi phải đội cái tội danh dụ dỗ chủ tử.
Nhưng thoáng chốc sau, Cố Kiến Sơn đã mua hai cái mặt nạ từ quầy hàng bên cạnh, đợi sau khi chủ quầy tìm tiền lẻ thì đưa cho Khương Đường một cái: “Này.”
Mỗi cái mặt nạ nhân vật đều có hai cái lỗ dưới phần mũi, chỉ để lộ mắt và miệng, có thể che hết cả mặt. Khương Đường đưa tay ra nhận, lia mắt nhìn cái của Cố Kiến Sơn, trông na ná cái của nàng.
Khương Đường nhanh chóng tháo cái khăn che mặt xuống rồi thay mặt nạ lên, nhìn Cố Kiến Sơn qua hai cái lỗ đen cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Cố Kiến Sơn nói: “Giờ được rồi, đi thôi… Có chỗ nào vui hơn không?” Ngày này đeo mặt nạ cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Dẫu sao thì Khương Đường cảm thấy chỗ nào nhiều người thì chỗ ấy náo nhiệt, nên nàng chỉ về một hướng: “Bên kia, có bán đồ ăn.”
Khương Đường không hỏi thương thế của Cố Kiến Sơn thế nào, cái ngày hắn quay về là hai mươi sáu tháng sáu, hôm nay đã là đầu tháng bảy rồi, thương thế dù chưa lành hẳn nhưng chắc là đã hồi phục được chút rồi, chí ít sẽ không đi được vài bước đã ngã xuống đất như ngày hôm đó.
Tuy lắm người, nhưng người đi họp chợ cũng đông nên sẽ không có cảnh người chen người.
Khương Đường đi đằng trước dẫn đường, con phố bên kế còn náo nhiệt hơn, đủ loại mùi thơm hơi nóng bốc lên, Cố Kiến Sơn hỏi nàng thứ nào ngon.
Khương Đường đáp: “Có lẽ đều ngon cả.”
Cố Kiến Sơn móc một cái hầu bao ra: “Mua túi hạt dẻ ngào đường trước đã, những cái khác ngươi xem mà mua.”
Hầu bao rất nặng, bên trong có tiền đồng lẻ, bạc và hạt đậu vàng.
Khương Đường oán trách trong lòng, ra ngoài chơi mà vẫn còn phải làm việc cho người của phủ Vĩnh Ninh hầu. Nhưng mua đồ xong, nếu thứ quá cay thì Cố Kiến Sơn không ăn, đồ tanh không ăn, nên gần như không ăn cái gì. Đến nỗi mà hầu hết mọi thứ đều vào bụng của Khương Đường, như thể là mua cho nàng vậy, nếu như vậy thì ra ngoài chơi cũng khá là vui.
Đi đến trước cửa Ngũ Hương Cư, Cố Kiến Sơn lại dừng lại, Khương Đường hiểu ý đi vào mua điểm tâm.
Điểm tâm ở đây đắt nhưng rất ngon, Cố Kiến Sơn không thích ăn đồ ngọt, vậy thì cho nàng ăn hết rồi.
Nàng lại không phải nha hoàn của Cố Kiến Sơn nên không lấy nguyệt ngân của Yến Hồi Đường, ra ngoài làm hướng dẫn viên du lịch ắt phải ăn nhiều một chút thì mới có thể kiếm lãi hoàn vốn, sao có thể dẫn đường cho người ta không công được chứ.