Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:02:35
Lượt xem: 11
Cố Kiến Châu muốn giúp bọn họ, nhưng không thể trực tiếp cho bạc, nên đã mua lại một ít nấm từ dân bản địa rồi tự xào cho mình một đĩa.
Không giống với giới thanh lưu, trong số các quan viên trị thủy thì Cố Kiến Châu chính là một công tử thế gia, ăn nhiều của ngon vật lạ, miệng cũng nếm qua nhiều thứ, biết muốn làm món rau xào ngon thì phải dùng nhiều dầu.
Cố Kiến Châu vô cùng kinh ngạc, thứ đồ này thật ngon, không giống như nấm hương hắn thường ăn, nấm này có mùi nồng, hắn cảm thấy ăn còn ngon hơn thịt.
Cố Kiến Châu tất nhiên sẽ không ngớ ngẩn đi hỏi bá tánh ở đây vì sao không dùng nhiều dầu để xào, bá tánh nơi này đến thịt còn không có ăn, vấn đề ấm no tối thiểu cũng không giải quyết được thì nói gì đến chuyện dùng nhiều dầu để nấu đồ ngon.
Sao không ăn thịt băm.
Vì thế Cố Kiến Châu đã nghĩ ra một ý tưởng, người Điền Nam không thể ăn món nấm xào ngon miệng, nhưng người ở địa phương khác thì có thể, như vậy sẽ đẹp cả đôi đường.
Nên hắn lập tức mua nấm từ bá tánh Điền Nam, sau đó mang phơi khô rồi gửi về cho Lục Cẩm Dao, nếu thấy ăn ngon thì hắn có thể gửi về thêm.
Trong thư Cố Kiến Châu đã căn dặn kĩ lưỡng, nhất định phải xào thật chín mới có thể ăn, nấm được gửi đến phải đưa cho y sư trong phủ xem qua, Lục Cẩm Dao không được ăn bậy.
Cuối cùng, Cố Kiến Châu hỏi thăm Lục Cẩm Dao tình hình gần đây. Còn nói, chờ khi hắn trở về sẽ làm cho nàng ăn, hy vọng nàng viết nhiều thư hơn, hắn muốn thấy thư của Lục Cẩm Dao.
Thư nhà chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, không hề đề cập tới những chuyện vất vả.
Lục Cẩm Dao cũng có thể tưởng tượng đến cảnh Cố Kiến Châu đi hỏi giá cả của nấm, bộ dáng xào nấm khi trước giờ chưa từng nấu cơm.
Đọc thư dường như lại thấy được khung cảnh này.
Lục Cẩm Dao đọc thư xong thì cất vào ngăn tủ, sau đó gọi Cao ma ma vào: “Mang cái này tới phòng bếp nhỏ đi. Tứ gia có viết thư và gửi đồ cho chính viện không?”
Cao ma ma nói: “Chỉ gửi thư cho chính viện, ngoài ra không có đồ vật gì khác.”
Lục Cẩm Dao: “Đưa cho Khương Đường xem thử xem, sau khi làm xong xem ăn có ngon không rồi mới chia cho các viện khác.”
Khương Đường nhìn túi nấm phát ngốc một hồi, trước kia nàng từng đến Vân Nam, từng tham dự tiệc nấm, đây là chính là một túi nấm lớn tới từ Điền Nam.
Vì đã bị phơi khô nên không thể nhìn ra hình dạng, Khương Đường cầm lấy một ít rồi đổ nước ấm vào ngâm.
Rất nhanh đã tới giờ cơm chiều, giữa trưa Lục Cẩm Dao đã ăn không ít nên dặn dò bữa tối chỉ cần nấu đơn giản.
Qua bữa tối, đợi thêm nửa canh giờ nấm mới nở hoàn toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-240.html.]
Khương Đường thấy đây chính là nấm gan bò thơm ngon, nấm thông cùng với vài loại khác, những cây nấm được gửi đến đây mặc dù có hơi khô héo nhưng sau khi ngâm nước đã nở ra bộ dáng hoàn hảo, đến cả chân nấm cũng đẹp.
Y sư trong phủ nói người mang thai có thể ăn thứ này, Khương Đường làm món cơm rang cùng với nấm gan bò xào với ớt xiêm.
Không giống với các nguyên liệu khác, mùi hương của nấm vô cùng nồng nàn.
Đã là buổi tối, các viện đều đều đã rửa mặt chải đầu chuẩn bị lên giường đi ngủ, cả Lục Cẩm Dao cũng đã rửa mặt chải đầu xong, xõa tóc nằm trên giường xem tiểu thuyết.
Có một mùi hương nhàn nhạt bay vào, nàng ấy nghe thấy Khương Đường ở ngoài cửa hỏi: “Đại nương tử, có muốn ăn chút gì không?”
Lục Cẩm Dao đứng dậy, buổi tối nàng ấy ăn không bao nhiêu, lúc này quả thật có hơi đói. Đây là thứ Cố Kiến Châu gửi từ Điền Nam về, Lục Cẩm Dao muốn ăn một chút.
Chủ yếu là cách một cánh cửa, mùi hương bay vào từ cửa sổ vô cùng thơm. Chưa từng ăn qua thứ này nên Lục Cẩm Dao muốn thử xem: “Vào đi.”
Khương Đường bưng cơm tiến vào, cười với Lục Cẩm Dao: “Cao ma ma dặn dò phải xào chín, nô tỳ đã thử trước, đại nương có thể ăn.”
Lục Cẩm Dao cũng cười: “Sao lại thơm thế này, là nấm xào sao?”
Khương Đường: “Sao được chứ, trong cơm chiên còn có thịt giờ hun khói xắt hạt lựu, tôm bóc vỏ và đậu cô ve.”
Tuy chỉ là một chén nhỏ nhưng đồ ăn không hề ít.
Hơn nữa, làm một chảo to như vậy sao có thể chỉ có một chén nhỏ, hai chén cơm cùng với thật nhiều đồ ăn đã làm ra được ba chén.
Nếu là ban ngày nhất định sẽ mang tới chính viện, nhưng sắc trời đã tối nên lát nữa chúng nó cũng vào bụng nàng thôi.
Lục Cẩm Dao nếm một ít nấm xòa, cảm thấy vừa giòn vừa ngọt, có thể vì xào quá lâu nên hai bên có chút cháy xém, nhìn có vẻ nhiều dầu nhưng lại không ngán.
“Cái này ăn ngon, giống hương vị của thịt vậy.” Lục Cẩm Dao cắn miếng đầu tiên đã cảm nhận được vị cay, sau đó chính là vị ngọt nguyên bản của nấm.
Nàng ấy bận ăn cơm chiên tới mức không thèm nói một lời nào. Ăn xong chưa đã thèm nói: “Còn nữa không?”
Khương Đường: “Vẫn còn, ngài còn muốn ăn sao, nô tỳ đi lấy.”
Lục Cẩm Dao lắc đầu: “Không cần, ngươi đã làm thì nếm thử một chút đi, không cần chừa lại tới sáng mai. Sáng mai làm nhiều một chút rồi đưa đến các viện.”
Các viện bao gồm tất cả các viện từ chính viện đến Thọ An Đường, Cố lão gia cùng lão phu nhân còn chưa về nên bọn họ cũng phải đưa qua một phần.
Khương Đường nhớ kỹ nấm là thức ăn gây kích thích, người bị thương không nên ăn.