Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:07:16
Lượt xem: 18
Khương Đường ngẩng đầu nhìn Lục Cẩm Dao một cái, không biết có nên tin hay không.
Trong sách có nói tới vận may của Lục Cẩm Dao, cả đời thuận buồm xuôi gió. Nàng ấy đối xử với người nhà rất tốt, trừ khi người khác chủ động trêu chọc nàng ấy, nếu không tuyệt đối không gây chuyện. Mà từ lúc nàng đến nơi này đã được bốn tháng, Lục Cẩm Dao từ một người trong trang sách dần biến thành một người có m.á.u có thịt, có tư tưởng.
Không chỉ là nữ chính có vận khí ngược với lẽ trời, mà còn là một người có tấm lòng lương thiện.
Lúc trước xảy ra chuyện ở núi giả, Lục Cẩm Dao không nói hai lời đã tới đó. Sau khi cứu Yến Minh Song, cũng chỉ có Lục Cẩm Dao tới xem nàng. Dạy nàng viết chữ, cho nàng xem sổ sách, dạy nàng cách đối nhân xử thế. Ở trong lòng Khương Đường, Lục Cẩm Dao không phải bằng hữu, nhưng có thể xem là một nửa lão sư.
Cố Kiến Sơn cứu nàng hai lần nàng vẫn luôn nhớ kỹ, Lục Cẩm Dao cũng vậy, bình tĩnh suy xét thì có vẻ Lục Cẩm Dao còn giúp đỡ nàng nhiều hơn.
Mấy cái thực đơn này, nếu là Hàn thị thì e là đã trực tiếp cầm đi. Đương nhiên Khương Đường cũng không phủ nhận, Lục Cẩm Dao cũng có lòng riêng và suy tính của mình.
Nhưng sự tính toán này cũng đâu có bao gồm nàng trong đó.
Cố Kiến Sơn có thể thích nàng, người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy là chuyện ngược với lẽ thường.
Một người là công tử Hầu phủ, người còn lại chỉ là một nha hoàn, nếu việc này lộ ra ngoài thì đối với nàng và Cố Kiến Sơn đều không tốt. Chủ yếu là nàng, có lẽ Cố Kiến Sơn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không giống như vậy.
Nàng bây giờ ngay cả quyền tự do thân thể cơ bản nhất cũng không có, có thể bị người ta tống cổ bất cứ lúc nào.
Kỹ viện, thôn trang… Có lẽ là các nơi nàng sẽ tới. Lục Cẩm Dao sẽ nói cho Trịnh thị sao.
Khương Đường không dám đánh cược, vô luận như thế nào, nàng không thể tự mình nói ra những chuyện có liên quan tới Cố Kiến Sơn.
Lúc này Lục Cẩm Dao cũng không có hỏi bất cứ chuyện gì về Cố Kiến Sơn, chỉ là nhắc nhở. Nếu sau này nàng biết được chuyện gì thì có thể nói trước, tránh để xảy ra chuyện không kịp trở tay.
Khương Đường gật đầu, xem như thừa nhận việc nàng đã biết tin tức từ trước.
Nhưng nếu Lục Cẩm Dao hỏi nàng biết được tin tức từ chỗ nào thì Khương Đường sẽ nói là từ chỗ Tường Vi ở chính viện, Tường Vi và Xuân Đài có quen biết..
Trong lòng Lục Cẩm Dao thở dài, làm sao Khương Đường biết được, đơn giản là Cố Kiến Sơn nói cho nàng.
Còn chuyện nói như thế nào thì nàng ấy cũng không hỏi, trong lòng hai người tự hiểu rõ là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-257.html.]
“Lần này may nhờ có ngươi, nếu phu nhân bên kia có hỏi thì cứ nói là ta yêu cầu ngươi đổi ca trực đêm, người là do gã sai vặt của Ngũ công tử đánh ngất.” Ngón tay của Lục Cẩm Dao gõ gõ lên mặt bàn: “Hẳn là cũng không có ai hỏi tới, nhưng ngươi cứ nhớ kĩ là được.”
Khương Đường gật đầu: “Nô tỳ nhớ rõ.”
Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ cười: “Lần tới đừng lỗ mãng như vậy.”
Nàng ấy vẫy tay với Khương Đường: “Lại đây, ngươi cài cái này lên.”
Lục Cẩm Dao lấy một chiếc hộp nhỏ bên cạnh chiếc bàn, bên trong là một chiếc trâm hoa mai.
Thủ công rất tinh xảo, Lục Cẩm Dao mua nhưng chưa từng cài qua.
Nàng ấy cảm kích Khương Đường, biết có thể sẽ xảy ra chuyện nên đã canh giữ ở Yến Kỉ Đường, một mình nàng gác bên ngoài, để nàng ấy và Nguyệt Vân ở bên trong, phần ân tình này nàng ấy ghi tạc trong lòng.
Khương Đường chần chờ đi qua, cúi đầu về phía Lục Cẩm Dao. Lục Cẩm Dao cài chiếc trâm lên đầu Khương Đường, mỉm cười hài lòng.
Tướng mạo được ông trời ưu ái như vậy, tóc cũng đẹp hơn người khác.
Lục Cẩm Dao: “Ta nhớ ở chỗ của ngươi có dược liệu An Dương quận chúa và phủ Yến quốc công đưa tới, có còn không?”
Khương Đường nói: “Còn ạ.”
Lục Cẩm Dao nhoẻn miệng cười: “Vừa lúc ở chỗ ta thiếu mấy thứ, ngươi xem giữ lại một ít, phần còn lại ta trả cho ngươi theo giá thị trường, ngươi thấy thế nào?”
Trong lòng Lục Cẩm Dao cân nhắc một phen, trong tay Khương Đường có khoảng hơn một trăm lượng bạc, tính cả trang sức và số dược liệu này thì tới khoảng sáu trăm lượng.
Bạc chuộc thân sớm đã đủ, hiện tại còn chưa chuộc thân chắc là đang chờ xem sau khi ra phủ sẽ đi nơi nào.
Lục Cẩm Dao sẽ không cho Khương Đường bạc, rốt cuộc thì bạc của nàng ấy vẫn là của nàng ấy, để dùng lúc khẩn cấp chứ không phải để cứu giúp người nghèo.
Nhưng những điểm khác nàng ấy tình nguyện giúp đỡ.
Hẳn là Khương Đường sẽ bán số dược liệu đó, để Khương Đường tự mình bán có lẽ sẽ bị người ta lừa, còn không bằng bán cho nàng ấy.
Dược liệu để lâu cũng không bị hư, huống hồ thứ An Dương quận chúa gửi tới đều là thuốc tốt, bán ra ngoài thì thật là đáng tiếc.