Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:07:25
Lượt xem: 21
Khương Đường nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng buông rèm xe xuống.
Mặc kệ Cố Kiến Sơn có tới hay không thì không liên quan đến nàng cho lắm, nàng đến đây là vì công việc.
Trước kia nàng và Tĩnh Mặc đều chưa từng tới thôn trang, nhưng biết thôn trang chiếm bao nhiêu mẫu, bên trong có bao nhiêu nông hộ, dựa theo sản lượng mỗi mẫu của những năm trước và triều đình, có thể tính toán ra thu hoạch năm nay.
Đương nhiên là cao hơn sản lượng mẫu thì càng tốt.
Tổng cộng có sáu mươi tám mẫu bảy phân đất, mười sáu nông hộ, nhân khẩu từ bốn đến mười hai người. Nhà quản sự họ Lưu, một nhà tám miệng ăn.
Sản lượng lúa mì trên mỗi mẫu đất ngự triều là hai trăm cân, lúa nước là gần ba trăm cân một mẫu, phương Nam cao hơn một chút, phương Bắc và Tấy Bắc thấp hơn một chút. Nông hộ trong thôn trang của Lục Cẩm Dao được chia ba phần lương thực cho một mẫu đất, thu hoạch càng tốt thì được chia càng nhiều, đương nhiên, trong nhà hơn chục nhân khẩu thì có năm sáu người lao động khỏe mạnh trồng cũng được nhiều hơn những nhà có bốn nhân khẩu.
Nông hộ trong điền trang đều là hạ nhân trong phủ.
Đừng thấy nha hoàn hạ nhân phục vụ phủ Vĩnh Ninh Hầu nhiều, nhưng mà còn có một số người không biết chữ, vẻ ngoài bình thường, chỉ có thể trồng trọt để nuôi sống gia đình.
Hạ nhân phạm lỗi cũng bị đưa đến thôn trang.
Chẳng là những người này sau khi đến thôn trang, cơ bản đều không sống được bao lâu.
Đến thôn trang, Khương Đường cùng Tĩnh Mặc từ trên xe ngựa đi xuống, hoàn toàn khác biệt với Thịnh Kinh đó là nơi này người thưa thớt, đâu đâu cũng là ruộng đồng.
Hơn chín phần trang tử là trồng trọt lúa mạch và lúa nước, còn lại một phần chia thành hai, một nửa trồng rau, một nửa nuôi gia súc.
Ngoài ra còn có một cái ao nhỏ, bên trong có cá và tôm, cũng cung cấp nước dùng và trữ nước vào năm hạn hán.
Ngoại trừ đưa đến Hầu phủ, tự mình cũng có thể nuôi một ít để ăn và trợ cấp sinh hoạt.
Nông hộ trong điền trang đã chuẩn bị xong phòng cho hai người họ, hai người ở một gian phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-262.html.]
Còn chuẩn bị một bàn thức ăn, cũng là hy vọng Khương Đường Tĩnh Mặc có thể nói nhiều lời tốt ở trước mặt Lục Cẩm Dao.
"Năm nay thu hoạch không tệ, đại nương tử cứ yên tâm đi, hai ngày trước bắt đầu ngày mùa thu hoạch, lương thực thu hoạch phơi ở trước sân, sau khi phơi khô có thể cân." Lưu quản sự đem chuyện cần làm nói với hai người, "Ngoài ra cá tôm trong sông đều béo múp, cũng có thể ăn, các cô nương muốn ăn cái gì thì nói với ta, cái khác không có, nhưng đồ vật trong ruộng và trên núi đều còn nhiều. Thu hoạch bận rộn, chiêu đãi không chu đáo, xin thứ lỗi.”
Khương Đường và Tĩnh Mặc không cần làm việc đồng áng, chỉ cần giám sát bọn họ làm việc, nếu như có sâu một dám làm giàu cho túi riêng của bọn họ, trước tiên ghi nhớ lại rồi trở về nói cho Lục Cẩm Dao giải quyết thế nào.
Lục Cẩm Dao đã dặn dò, nếu thật sự quá phận tạm thời đừng lên tiếng, đến lúc đó lại phái người đến trừng trị, còn không quá phận thì bọn họ giải quyết là được rồi.
Thịnh Kinh nằm ở phía đông nam Ngự triều, đất đai màu mỡ, những năm qua mùa màng thu hoạch không tệ.
Nông dân cũng sẽ gian lận, dù sao ai cũng muốn có nhiều lương thực. Đối với bọn họ mà nói, nhà đông con, có thể ra đồng làm việc ít, ăn cơm no cũng là việc khó.
Nhưng cũng không dám làm càn quá mức, ví dụ như một mẫu hơn hai trăm cân lại báo lại chỉ một trăm cân, loại này là không dám.
Lục Cẩm Dao sợ hai cô nương Khương Đường Tĩnh Mặc ở chỗ này bị bắt nạt, nơi này nhiều nam nhân, mặc dù giữ văn tự bán mình nhưng người quýnh lên thì chuyện gì cũng làm được.
Khương Đường luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Lục Cẩm Đào.
“Đại bá không cần hao tâm chiếu cố chúng ta, xem có cái gì cần hỗ trợ thì thông báo một tiếng, chúng ta cũng có thể làm." Khương Đường dáng dấp xinh đẹp, khi cười lên nhìn cực dễ nói chuyện, "Ngàn vạn lần đừng khách sáo, chúng ta cũng là nha hoàn bên cạnh Đại nương tử, chúng ta đều làm việc vì đại nương tử.”
Cho một quả táo ngọt lại thêm một cây gậy, chiêu này Khương Đường cũng học được, lấy tên tuổi của Lục Cẩm Dao ra thì hữu dụng hơn nói bất kỳ cái gì khác.
Quản sự cười ngây ngô nói: "Chuyện là như vậy, dù sao thiếu cái gì cứ nói cho ta biết, người ở đây đều là người thành thật."
Đợi sau khi đám người rời đi, Khương Đường và Tĩnh Mặc cũng không rảnh rỗi, dọn dẹp phòng ốc một lượt.
Hai người bọn họ phải ở lại đây vài ngày, thôn trang nhiều đồ, ăn uống không lo. Khương Đường mang theo hai cái bếp than, các nàng tự mình đốt lửa nấu cơm, hương vị thơm ngon, cũng đỡ thêm phiền phức cho nông hộ.
Ngày mùa phải trợ cấp chất béo, trong điền trang g.i.ế.c một con lợn, đem cho đám Khương Đường hai miếng thịt, một miếng xương sườn gầy, còn có một miếng thịt ba chỉ, đều là mấy phần ngon nhất. Sau đó còn đưa bánh phở và một số trứng gà, rau quả.
Thịt do quản sự mang tới, Khương Đường không có khách sáo, đóng cửa lại hỏi Tĩnh Mặc muốn ăn gì.