Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:05:32
Lượt xem: 20
Làm xong mấy thứ này cũng đã là chạng vạng.
Thủy tinh trong nhà lóe lên ánh sáng bảy màu, Khương Đường đẩy cửa đi ra ngoài, muốn đứng từ bên ngoài nhìn vào trong nhà xem như thế nào, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Cố Kiến Sơn.
Lần gần nhất nhìn thấy Cố Kiến Sơn chính là ngày mười lăm tháng tám.
Tay trái của Cố Kiến Sơn ôm hai con ch.ó đen nhỏ, đôi mắt ướt át, tay phải của hắn bị thương không tiện gõ cửa, muốn thả chó xuống lại sợ chúng chạy mất, đang do dự có nên dùng bả vai để kiểm tra một chút hay không thì cửa đã mở ra.
Cố Kiến Sơn cười với Khương Đường: “Chúc mừng đã dọn nhà.”
Cố Kiến Sơn cũng mới biết chuyện này, dạo gần đây hắn không ở nhà, tin tức này Yến Kỉ Đường giấu rất kỹ, đến cả Xuân Đài cũng không biết chuyện Khương Đường chuộc thân.
Hơn nữa, việc chuộc thân này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, truyền ra cũng dễ làm cho các viện khác lo lắng bồn chồn.
Hơn nữa Hàn thị ở chính viện gây sự một trận lớn khiến nàng ta mất hết mặt mũi nên cũng cảnh cáo các nha hoàn bên dưới không được bàn tán lung tung.
Đến hôm nay Xuân Đài mới nghe được chuyện nàng đã chuộc thân, sáng sớm đã dọn ra ngoài.
Xuân Đài nhanh chóng báo lại chuyện này cho Cố Kiến Sơn.
Chuyển nhà là chuyện lớn, Cố Kiến Sơn suy nghĩ mãi đến giữa trưa xem Khương Đường thiếu cái gì, một cô nương sống bên ngoài một mình cũng không an toàn.
Cho nên Cố Kiến Sơn đã đi tìm hai chú chó, cũng đã nuôi được một, hai tháng, có thể dùng được rồi.
Chó con là do chú chó lớn ở Đại Lý Tự sinh, Cố Kiến Sơn chọn hai con thông minh nhất, chó cũng sẽ hiểu được ý người, cha nương của hai đứa này cũng to, lớn lên có lẽ sẽ cao hơn ba thước.
Hai chú chó lớn biết bắt người, biết hỗ trợ tra án, không hề tầm thường. Tuy hai chú chó nhỏ này chưa được huấn luyện nhưng hổ phụ không sinh khuyển tử, ắt hẳn là không kém.
Có thể Khương Đường sẽ không nhận mấy thứ khác nhưng có lẽ nàng sẽ thích hai vật nhỏ này.
Cố Kiến Sơn lại mỉm cười: “Ta qua đây đưa lễ vật.”
Khương Đường không nói chuyện chuộc thân với Cố Kiến Sơn, nàng cũng không cơ hội nói. Trước đây nàng là nha hoàn, Cố Kiến Sơn là công tử Hầu phủ, có một bức tường cao ngăn cách hai người.
Chó con trong n.g.ự.c Cố Kiến Sơn kêu ăng ẳng, khiến Khương Đường không khỏi mềm lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-297.html.]
Nàng nhanh chóng ôm lấy một con: “Ngài mang chó con tới à, ta còn định đi tìm hai con đây, dáng vẻ thật xinh đẹp!”
Là hai chú chó đen khỏe mạnh kháu khỉnh.
Nó không hề lộn xộn nằm trong n.g.ự.c Khương Đường, ngửi trái ngửi phải một lúc rồi cũng ngoan ngoãn nằm yên
Cố Kiến Sơn cười cười: “Hai con ch.ó này còn nhỏ, đến lúc trưởng thành có cao tới nửa thân người, cũng khá hung dữ. Nàng nuôi thì cẩn thận một chút, đừng để bị tụi nó cắn, đợi lớn một chút ta sẽ tới giúp nàng huấn luyện.”
Cố Kiến Sơn: “Con có đốm giữa mày là ca ca, không có là đệ đệ, chó đã có thể ăn thịt được rồi, lát nữa ta tìm thợ mộc đến làm hai cái ổ chó.”
Cố Kiến Sơn không vào trong, đây là nhà riêng của Khương Đường, một nam tử như hắn không tiện đi vào.
Sẽ dễ bị hàng xóm nói ra nói vào.
Biết Khương Đường ở chỗ nào là được, sau này tìm người cũng tiện hơn. Khương Đường ôm chó con vào nhà: “Ngài chờ ta một lát, ta sẽ ra ngay.”
Trước kia nàng từng nuôi chó nên biết nuôi như thế nào, hai chú chó cũng có thể bầu bạn với nàng, nàng ở một mình cũng xem như có bằng hữu.
Tốt hơn chỉ nuôi một con.
Khương Đường nhốt chó vào nhà rồi quay ra nói chuyện với Cố Kiến Sơn: “Cảm tạ phần lễ vật này, ta sẽ nuôi thật tốt. Nếu hàng xóm có hỏi thăm về ngài, ta sẽ nói ngài là huynh trưởng của ta, gặp nạn nên mới tới đây tìm một căn nhà ta túc, Tứ nương tử bên kia là tỷ tỷ của ta.”
Cố Kiến Sơn cảm thấy như vậy cũng không tồi: “Được.”
Khương Đường nói: “Chốc nữa ta còn phải đi mua một ít đồ, vậy không giữ ngài lại nữa. Không nói cho ngài chuyện chuộc thân là do gần đây có hơi bận rộn, ta cũng không có cách nào đi tìm Xuân Đài.”
Cố Kiến Sơn và nàng không phải không có quan hệ gì, suy bụng ta ra bụng người, nàng cũng không hy vọng Cố Kiến Sơn có chuyện gạt nàng. Có một số việc có thể nói rõ ràng, Khương Đường không muốn khiến Cố Kiến Sơn suy nghĩ vớ vẩn.
Cố Kiến Sơn ừ một tiếng: “Ta có thể đoán được, nếu nàng có việc gì gấp thì có thể tới căn nhà thứ ba phía bên tay phải gõ cửa.”
Nhà đó là thân tín của Cố Kiến Sơn đã chuẩn bị từ trước.
Mắt Khương Đường sáng lên, có người quen ở đây tất nhiên là tốt hơn, cũng không biết là đã ở đây sẵn hay cố ý dọn tới đây.
Nếu đã ở đây từ trước thì sau này qua lại nhiều một chút. Nếu cố ý dọn tới đây, Khương Đường muốn đưa sang đó một ít thức ăn và đồ đạc: “Được, hôm nay thời gian có hơi gấp, chờ mấy hôm nữa ta mời ngài tới ăn một bữa cơm tân gia.”