Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 301
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:14:00
Lượt xem: 17
Khương Đường không định trực tiếp bán sủi cảo nhân thịt lợn, cá, mấy loại này chi phí quá cao. Ngon thì ngon thật, nhưng nàng ăn sủi cảo thịt tươi bán trên đường phố cũng không tệ, người có hầu bao rủng rỉnh một chút có thể mua những thứ đắt tiền hơn.
Trước tiên cứ bắt đầu làm ăn nhỏ đã, nếu bán không tốt thì lại nghĩ đến việc làm ăn khác, còn nếu bán tốt thì có thể đem việc làm ăn này toàn quyền giao cho Lưu đại tẩu, nàng lại cân nhắc cái khác.
Bán đồ ăn theo mùa xuân hạ thu đông, thu đông bán đồ ăn nóng hổi, mùa hè liền bán đồ ăn tiện lợi còn mát mẻ.
Về phần Trần gia tẩu tử bên kia, Khương Đường nghĩ cứ để sau rồi hẵng nói.
Cố Kiến Sơn nói là nếu có việc gì gấp thì cứ sang bên kia gõ cửa, theo Khương Đường thấy, có lẽ là có việc gấp thì không nên gõ cửa mới đúng.
Nếu như qua chỗ Trần gia đề nghị hợp tác kết phường thì nhất định họ sẽ gật đầu, nhưng Khương Đường muốn tự mình thử xem đã. Dù sao thì nàng vẫn còn trẻ, chuyện gì cũng không quá gấp, cho dù không thành công thì mỗi tháng nàng còn có lợi nhuận từ việc bán bánh nướng trứng chảy, cuộc sống không đến mức quá khó khăn.
Nếu không có lợi nhuận từ việc bán bánh nướng trứng chảy, có thể Khương Đường sẽ phải đợi thêm mấy tháng nữa mới chuộc thân. Nếu chẳng may nàng đi ra ngoài rồi không kiếm được tiền thì sao, nhưng bây giờ có khoản lợi nhuận được chia đó rồi thì khác, cho dù làm ăn thất bại thì nàng vẫn còn có đường lui.
Khương Đường đoán chừng thời điểm nhà bên cạnh đã sắp ăn xong, liền múc một chén sủi cảo đi qua gõ cửa.
Lần này mở cửa là một lão thái thái, tóc hoa râm chải thành một búi tóc nhỏ, chỉ cài một cái trâm gỗ.
Xiêm y rất bình thường, tay áo có miếng vá nhưng rất gọn gàng chỉnh tề. Nhìn thấy Khương Đường, bà ấy thoáng sửng sốt, híp mắt hỏi: “Ngươi là…”
Khương Đường cười nói: “Ngài là Lưu gia thẩm phải không, ta là Khương Đường ở nhà bên cạnh. Trưa nay ta làm sủi cảo nhiều nên đưa qua đây một chén.”
Lưu đại nương lại sửng sốt, mấy ngày trước mới ăn thịt kho tàu Khương Đường đưa, hôm nay lại tặng sủi cảo.
Tặng đồ đều là đồ tốt, xem màu sắc hay là nhân thịt là biết.
Lưu đại nương vội vàng xua tay từ chối: “Không được, trong nhà đều đã ăn cơm rồi.”
Chính là ăn cơm rồi mới đưa, Khương Đường nói: “Một chén cũng không được bao nhiêu cái, cũng chỉ là ăn chơi thôi chứ không no bụng được.”
Nàng không vội nói chuyện làm ăn, còn cách nửa ngày nữa mới tới bữa cơm tối, cũng đủ để người Lưu gia chậm rãi suy nghĩ.
Tặng đồ rồi nhất định sẽ nghĩ đông nghĩ tây, người Lưu gia cũng là người thật thà, nàng đưa một chén thịt kho tàu qua lại nhận về một chén trứng gà xào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-301.html.]
Đoán chừng buổi tối nấu cơm, bên đó sẽ đưa vài thứ tới đây.
Cho dù không đưa cũng không sao, buổi tối lại sang một chuyến nữa là được.
Lưu đại nương tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng thật đúng là không nói lại được Khương Đường, mơ mơ màng màng liền bưng sủi cảo vào nhà.
Lưu gia đã ăn xong cơm trưa, cơm trắng, khoai tây hầm và cà tím.
Căn nhà Lưu gia cũng lớn như nhà Khương Đường, kết cấu cũng đều giống nhau, Lưu đại tẩu và công công bà bà ở hai gian chính phòng, ba hài tử ở sương phòng.
Còn có một tiểu nữ nhi mới hơn một tuổi, ngủ với Lưu đại tẩu.
Lưu gia có hai nhi tử hai nữ nhi, lão đại mười hai tuổi, còn có ba bốn năm nữa sẽ phải nghị thân. Nhi tử sắp lấy vợ, một căn nhà chỉ lớn chừng đó nhất định không đủ chỗ để ở.
Lưu đại tẩu là rất biết cách sinh hoạt, trong nhà cứ mười ngày sẽ lại được ăn thịt một lần nhưng mấy hài tử luôn đói khát giống như sói, còn tưởng rằng không cho bọn họ ăn cơm, nhưng nói thật, cái này so với rất nhiều người đã mạnh hơn nhiều rồi.
Nàng hỏi bà bà là ai tới, Lưu đại nương nói: “Cô nương vừa mới chuyển tới bên cạnh, tặng một chén sủi cảo.”
Nói xong bà ấy lại gọi tôn tử tôn nữ ra ăn sủi cảo, còn nghi ngờ nói: “Cũng không biết tại sao vẫn đưa đồ cho chúng ta, không biết là chỉ có chúng ta có hay là mấy nhà hàng xóm khác đều có.”
Lưu đại tẩu đang rửa chén, nàng lau nước trên tay, đi vào phòng nhìn một chút, một chén sủi cảo chỉ còn lại ba cái.
Lưu Đại Lang: “Nương, vẫn còn đây này! Nương ăn đi.”
Lưu đại tẩu làm sao nỡ: “Các ngươi ăn đi, nương không thích ăn cái này.”
Một chén nhỏ có tổng cộng sáu cái sủi cảo, ba hài tử một người hai cái, chén nhỏ đã hết sạch.
Ngay cả canh sủi cảo cũng uống hết.
Hỏi có ngon không, ánh mắt liền sáng như đèn lồng: “Ngon c.h.ế.t mất! Ngon hơn cả sủi cảo bán trên đường nữa.”
Lưu đại tẩu phi hai tiếng: “Xui xui, nói cái gì mà c.h.ế.t với không c.h.ế.t hả.”
Nữ nhi Lưu đại tẩu ôm eo nàng: “Nương, thật sự rất ngon, so với sủi cảo ăn tết còn ngon hơn nữa.”