Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:14:03
Lượt xem: 15
Trong không khí chỉ còn thoang thoảng mùi sủi cảo, Lưu đại tẩu thầm nghĩ, ngon như vậy, đến lúc đó đưa cái gì hoàn lễ đây.
Thịt là thứ tốt, còn đắt nữa. Một cân thịt mười mấy văn tiền, nhưng mà ăn thịt của người ta như vậy Lưu đại tẩu cũng ngại ngùng. Bà bà nàng nói thẳng buổi tối làm gì đó đưa qua, thứ tốt nhất của Lưu gia chính là trứng gà.
Trong nhà còn nuôi mấy con gà, nhưng phải giữ lại ăn tết, hiện tại cũng không nỡ giết.
Chẳng qua, mấy đứa nhỏ thèm sủi cảo bị chén sủi cảo này làm cho thèm hơn, ầm ĩ muốn ăn thịt.
Lưu đại tẩu không còn cách nào khác, vẫn là g.i.ế.c con gà mái không đẻ trứng, hầm một nồi, buổi tối gắp mấy miếng thịt ngon đưa một chén qua nhà Khương Đường: “Trong nhà cũng không có thứ gì tốt, đúng lúc g.i.ế.c gà nên đưa sang cho ngươi một ít.”
Khương Đường nói: “Cám ơn tẩu tử, hay là vào nhà ngồi chơi một lát?”
Lưu đại tẩu cả buổi chiều cũng không làm chuyện gì khác, chỉ nghĩ không biết Khương Đường tới từ đâu, vì sao lại có nhiều tiền như vậy, cứ cách vài ba ngày lại ăn thịt một lần. Vừa hồi tưởng lại thịt kho tàu ngày đó, cảm thấy tay nghề của Khương Đường thật không tồi.
Khương Đường nói chuyện cũng không rụt rè, rất là đại khí, giống như người đi ra từ đại viện nhà cao cửa rộng.
Trong lòng Lưu đại tẩu vẫn hơi sợ hãi một chút, nhưng ngẫm lại vẫn theo Khương Đường vào nhà.
Nhà nàng ấy ở ngay bên cạnh, nàng sợ cái gì chứ.
Khương Đường đi ở phía trước, nói: “Ta cũng đang ăn cơm, hay là tẩu tử ăn chung với ta nhé.”
Lưu đại tẩu xua xua tay: “Ta không ăn đâu…”
Khương Đường: “Hay là cứ ăn một chút đi, chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà. Về sau ta ở chỗ này kiểu gì cũng sẽ phải làm phiền tẩu tử, cách tường nói một tiếng là được.”
Đây chính là chỗ thuận tiện khi ở gần, có chuyện gì hô một tiếng là được.
Lưu đại tẩu cách tường viện hô một tiếng, sau đó liền nhìn thấy những miếng lưu ly vỡ lộ ra trên tường.
Vừa đứng được một lát, trong nhà lại có hai con ch.ó nhỏ chui ra, gâu gâu sủa không ngừng.
Khương Đường nói với hai con ch.ó nhỏ: “Ô Kim Điểm Kim, không phải người xấu.”
Nàng đặt tên cho hai con ch.ó nhỏ, có điểm vàng trên mắt là Điểm Kim, đệ đệ tên là Ô Kim. Vàng đáng giá, ngụ ý tốt, hơn nữa, hai con mặc dù còn nhỏ nhưng cực kỳ cảnh giác, một khi có động tĩnh thì hai lỗ tai sẽ dựng thẳng lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-302.html.]
Lưu đại tẩu ôi một tiếng: “Nhà của ngươi cũng được đấy, nuôi hai con ch.ó nhỏ này cũng không tồi, còn có tường viện nữa. Nhà ta nhiều người, còn ngươi ở một mình phải chú ý một chút.”
Lưu đại tẩu nói với người nhà mình sẽ không về ăn cơm, ở bên chỗ Khương Đường ăn mấy miếng, nhân tiện trò chuyện tán gẫu.
Khương Đường: “Ừm, thân thích ở Thịnh Kinh làm cho ta, sống một mình cũng yên tâm hơn. Tẩu tử cứ ngồi chơi trước, cơm sắp chín rồi.”
Khương Đường làm sủi cảo nhân thịt cá cùng vài món dưa muối nữa. “Tẩu tử ăn cay được không?”
Lưu đại tẩu nói: “Ăn được.”
Khương Đường múc cho Lưu đại tẩu một muỗng dầu cay vào chén: “Tẩu tử nếm thử tay nghề của ta xem.”
Chén này so với chén đưa đi hồi trưa nhiều hơn một chút, một chén mười cái sủi cảo, da mỏng nhân to, đều có thể nhìn thấy màu sắc của thịt bên trong.
Lưu đại tẩu chỉ ăn một cái: “Tay nghề của muội tử không biết phải chê chỗ nào luôn.”
Khương Đường: “Tâu tử thích ăn là được rồi. Ta mới đến, trên người có chút tiền dư, nhưng chỉ tiêu không kiếm thì sớm muộn gì cũng có một ngày miệng ăn núi lở. Ta nấu ăn cũng được, cũng muốn bày quán bán thức ăn, nhưng cái gương mặt của ta quá dễ trêu chọc phiền toái.”
Lưu đại tẩu đồng ý gật gật đầu, bề ngoài như vậy, lại đi buôn bán, khó tránh khỏi bị lưu manh vô lại quấn lấy: “Muội tử là muốn...”
Khương Đường nói: “Ta muốn nhờ tẩu tử giúp đỡ, giúp ta bày sạp bán đồ ăn. Công thức và nồi chén gáo bồn đều là do ta bỏ ra, đương nhiên cũng sẽ không để cho tẩu tử giúp ta vô ích, đến lúc đó sẽ phân chia hai phần lợi nhuận cho nhà tẩu tử.”
Thấy Lưu đại tẩu sững sờ, Khương Đường cũng không thúc giục quá gấp: “Nếu không thì tẩu tử cứ mang về ăn rồi cùng người trong nhà thương lượng thử.”
Một tiếng tẩu tử này đến tẩu tử khác, Lưu đại tẩu nghe đến mơ hồ.
Nàng ấy bưng chén sủi cảo về nhà ăn, ăn ké thì ngại, một chén sủi cảo này người trong nhà mỗi người được chia một miếng. Còn rốt cuộc có làm ăn với Khương Đường hay không thì trong lòng Lưu đại tẩu vẫn chưa có chủ ý gì.
Nhưng nhìn mấy hài tử có vẻ còn chưa thỏa mãn, trong lòng nàng mơ hồ có vài phần đau lòng.
Mấy hài tử đều gầy gầy gò gò. Ở Thịnh Kinh, căn nhà này đáng giá mấy trăm lượng nhưng cũng chỉ dùng để ở chứ không bán đi. Hai nhi tử, còn phải gả nữ nhi nữa, trong nhà cũng chỉ tích góp được hơn mười lượng.
Sao mà đủ cho được.
Một mình Lưu bộ khoái nuôi sống cả nhà, đã cố hết sức lực.