Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 319

Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:18:45
Lượt xem: 19

Khương Đường làm ăn nhỏ, không muốn đem việc làm ăn của mình trộn vào việc nhà người khác. Biện pháp tốt nhất chính là trả một ít tiền công, mà như vậy mà người Hứa gia lại không muốn làm.

“Không được! Một ngày chỉ được tám văn tiền, ngươi không cần chăm sóc mấy hài tử trong nhà nữa à? Ai lo cơm nước ăn uống cho bọn chúng?”

Vẻ mặt Vương thị ẩn nhẫn, trong mắt chỉ có thể hàm chứa ý xin lỗi mà nhìn Khương Đường. Cho dù nàng ấy nói cái gì thì Hứa gia lão thái thái cũng không chịu, cuối cùng bị bà bà nàng ấy kéo đi.

Khương Đường cũng không có thời gian rảnh để ý đến chuyện nhà người khác. Sau khi chờ hai người đó rời đi, nàng lại tiếp đãi khách nhân từ hai nhà khác.

Chuyện làm ăn cũng gần như đã định ra. Chọn Trần gia.

Nhưng đối với Vương thị, nàng không nói từ chối hẳn, chỉ nói nếu như có chuyện làm ăn khác sẽ nghĩ đến mọi người. Hơn nữa nhà nào có việc nhà nấy, cũng không ai tụ tập kể cho người ta nghe trong nhà kiếm tiền như thế nào, chia tiền như thế nào cả.

Nhưng đến chạng vạng, Khương Đường nghe thấy mấy tiếng gõ cửa xen lẫn trong tiếng mưa rơi.

Nàng đi ra mở cửa, là Vương thị đã tới đây buổi chiều.

Hai mắt Vương thị sưng đỏ, phía sau lưng nàng ấy có một hán tử đứng đó. Người nam nhân kia đứng thành thành thật thật, một tay dẫn theo một nữ oa.

Vương thị nắm tay một hài tử, trên lưng còn cõng một đứa, nàng ấy nghẹn ngào nói: “Khương cô nương, chính ta có thể làm chủ, một ngày tám văn tiền ta có thể làm.”

Mấy hài tử của Vương thị đứa này còn gầy hơn đứa kia.

Đứng là ba nữ nhi, cõng chính là nhi tử, so với hai đứa chất tử mà Khương Đường nhìn thấy trước đó thì gầy hơn nhiều.

Khương Đường nhường nửa bước nói: “Ngươi dẫn mấy hài tử vào nhà đi, còn những người khác đứng chờ ở cửa.”

Đêm xuống, Khương Đường không dám cho toàn bộ người vào nhà mình.

Vương thị hít mũi, cõng tiểu nhi tử vào cửa. Sau khi vào nhà, Khương Đường rót cho nàng ấy một ly nước nóng: “Uống chút nước ấm trước đã.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-319.html.]

Vương thị ôm hài tử vào lòng, ngồi xuống lại chỉ dám ngồi nửa mông.

Nhìn vậy lại làm cho Khương Đường nhớ tới mình trước kia, ban đầu khi nàng ngồi trước mặt Lục Cẩm Dao cũng chỉ dám ngồi nửa mông.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để lòng trắc ẩn tràn lan, cần làm thế nào thì cứ làm thế ấy.

Vương thị lắp bắp nói: “Bây giờ ta có thể làm chủ, dự định sẽ đưa hai chất tử kia về quê. Nam nhân nhà ta sẽ cùng đi làm việc kiếm tiền với ta, hai lão nhân trong nhà trước kia vẫn ở quê, mấy năm trước mới dọn lên đây, nói là ở chung với nhau để hưởng phúc…”

Nếu như nói Lưu đại nương là bà bà hiểu chuyện hiểu lý lẽ, vậy Hứa gia lão thái thái chính là một bà bà ác độc, chuyên môn nhìn chằm chằm một nhà đại nhi tử để hút máu.

Vương thị có ba nữ nhi, tiểu nhi tử mới chỉ hơn một tuổi. Trước kia lão nhân gia đối xử với tôn nữ không tốt, đón cháu trai đến ở thì còn có thể giải thích là lão nhân gia muốn có tôn tử, không thích tôn nữ. Nhưng sau khi nàng ấy sinh nhi tử rồi bà ta vẫn thiên vị mấy đứa chất tử của bà ta.

Bây giờ ngay cả kiếm tiền cũng phải quản.

Vương thị thấy cuộc sống của Lưu gia tốt lên, trong lòng đau đến khó chịu.

Nàng ấy thương hài tử của mình, vậy nên cùng phu quân thương lượng, qua một thời gian nữa sẽ đưa hai đứa chất tử về quê, nếu như bà bà luyến tiếc thì cũng tiễn hai lão nhân đi luôn.

Hiếu thuận là hiếu thuận, nhưng không thể làm khổ hài tử của mình. Vốn dĩ phu quân nàng ấy không vui, Vương thị lấy hòa ly ra để bắt ép. Phu quân nàng ấy cũng thương hài tử, chỉ là quá mức ngu hiếu.

Bình thường Vương thị thêu khăn tay đem bán cũng tích góp tiền riêng, cùng lắm thì sau khi nàng ấy hòa ly sẽ ra ngoài thuê nhà ở.

“Khương cô nương, một ngày tám văn tiền, giờ Mão đến làm giờ Hợi trở về, ta nguyện ý làm.” Giọng điệu Vương thị thành khẩn, không giống như nói dối, nhưng Khương Đường đã tìm được người rồi.

Làm kinh doanh chính là như vậy, phải biết nắm bắt thời cơ.

Khương Đường: “Nói thật, ta cũng không thích thuê tẩu tử làm việc cho lắm.”

Loading...