Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 332
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:02:53
Lượt xem: 9
Nhưng Khương Đường vẫn nói với Xuân Đài: “Hai ngày trước ta có nhận được thiệp mời, mời ta ngày sáu đến dự tiệc sinh nhật của phu nhân.”
Xuân Đài ngẩn ra, ngượng ngùng cười nói: “Công tử tổ chức tiệc mừng thọ cho phu nhân, loại yến hội này có rất nhiều người tới, công tử không thích, chỉ định ăn một bữa cơm rồi đi, nếu cô nương cũng đến thì có thể ở lâu hơn một chút.”
Lời này nửa thật nửa giả, câu cuối cùng là hắn thêm vào, nhưng hắn là người rất giỏi phán đoán ý nghĩ trong lòng công tử, hình như công tử cũng có ý này. Xuân Đài không lo lắng mấy chuyện khác, trước đây Khương Đường từng làm nha hoàn nên rất hiểu lễ nghĩa. Phu nhân cũng vì thích nàng nên mới viết thiệp mời nàng tới dự tiệc.
Hắn nói mấy cái khác thì giống như làm chuyện dư thừa vậy. Chỉ là…
Xuân Đài dựng lỗ tai hỏi: “Cô nương đã chuẩn bị lễ vật chưa?” Nếu chưa thì để bên đây giúp chuẩn bị một phần.
Khương Đường nói: “Đã chuẩn bị rồi.”
Y phục là Lục Cẩm Dao đưa qua, nàng đến cửa hàng chọn thêm hai bộ trang sức là được. Mấy dịp như thế này không nên mang quá nhiều trang sức, tránh để giọng khách át giọng chủ.
Cũng đúng, sao Khương cô nương có thể quên chuyện này được.
Xuân Đài nói: “Nếu cô nương có việc khác cần dặn dò thì cứ đến sạp bán thịt tìm người là được. Công tử có nói lời nói của cô nương chính là lời nói của ngài ấy.”
Yến hội được tổ chức vào ngày hôm sau, cách chỗ này khá xa, đến lúc đó sẽ nhờ xa phu tới đón, bên chính viện sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Khương Đường cười nhẹ: “Được, có việc ta sẽ nói.”
Khương Đường cầm bạc rồi rót cho Xuân Đài một ly nước ấm, Xuân Đài ừng ực uống hết ly nước, nhìn Điểm Kim và Ô Kim rồi nói: “Cô nương nuôi hai con ch.ó này thật tốt.”
Lúc nãy Khương Đường vào nhà tụi nó còn hợp lại cắn hắn vài cái, đúng là trung thành bảo vệ chủ nhân.
Chờ Khương Đường tiễn người xong, hai chú chó lại chạy long nhong trên mảnh đất trống không quá to.
Vì tiệc mừng thọ lần này mà Khương Đường đã đến cửa hàng trang sức lựa mấy bộ nữ trang, tốn hơn ba mươi lượng bạc.
Có lúc Khương Đường cũng nghĩ nếu ngày đó không bán mấy thứ trang sức kia thì hôm nay đã tiết kiệm được bạc mua.
Nhưng mấy dịp này cũng hiếm có người đeo trang sức người khác tặng đi ra ngoài, cho dù lúc đó không bán thì bây giờ cũng không thể không mua để tránh chuyện thị phi.
Khương Đường chủ yếu mua trang sức bạc và ngọc bích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-332.html.]
Nữ trang bằng vàng quá lộng lẫy, nàng còn trẻ, không đủ phong thái để đeo. Trừ trang sức nàng còn mua thêm một cái khóa trường mệnh mới làm xong, tốn hết nửa canh giờ mới sắp xếp xong mọi thứ.
Đến ngày sáu tháng mười đã thấy một chiếc xe ngựa ngừng ở đầu ngõ, Nam Hương đích thân qua đón người, hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy Khương Đường.
Nam Hương ngơ ngẩn nhìn một hồi mới nói: “Trước giờ đã biết ngươi xinh đẹp, nhưng không nghĩ lại đẹp tới như vậy.”
Khương Đường cười nói: “Nam Hương tỷ tỷ, đâu có khoa trương như vậy.”
Nam Hương không nói dối một lời, Khương Đường như vậy không hề giống với bộ dáng mặc y phục của bọn nha hoàn, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm đơn giản.
Búi tóc đen nhánh, mỗi một sợi tóc đều đen bóng, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích và một cây trâm bạc, vừa đủ để áp chế dung mạo hơn người của nàng, gương mặt dường như còn rạng rỡ hơn người khác.
Hơn nữa không cần phải cúi đầu, cả người được tô điểm vô cùng bắt mắt.
Y phục cũng rất dễ nhìn, hình như là màu trắng ngà, hơi ngả sang sắc xanh, được điểm xuyết những đốm màu xanh lá mạ, rất tươi trẻ nhưng không kém phần sang trọng.
Nam Hương nói: “Ở đây gọi tỷ tỷ thì không sao, lúc tới Hầu phủ thì ngươi là khách nhân, không thể gọi tỷ tỷ được.”
Có thể nói nàng ấy là người đã theo dõi Khương Đường cả một chặn đường, nàng có thể chuộc thân đã khiến toàn bộ Hầu phủ phải ngước nhìn.
Nàng đối xử với phu nhân rất tốt, Nam Hương lại là nha hoàn của Trịnh thị, mối quan hệ giữa hai người cộng với việc Trịnh thị cũng thích Khương Đường nên nàng ấy cũng vậy.
Khương Đường thu lại nụ cười: “Tỷ tỷ nói như vậy là đang xúc phạm ta.”
Nàng đã kết giao với Nam Hương và Nam Tuyết ở chính viện, không thể vì nàng không còn làm nha hoàn nữa mà chướng mắt những người đang làm nha hoàn.
“Lúc trước phu nhân bệnh nặng, ngươi ngày đêm cực nhọc chăm sóc, không thể nghỉ ngơi yên ổn, phu nhân vẫn luôn ghi nhớ phần ân tình này, không người nào có thể thay thế ngươi.” Nam Hương đúng lúc nói thêm mấy câu: “Nhưng hôm nay có rất nhiều người tới, khó tránh khỏi có chỗ hầu hạ không chu toàn, cô nương lại đi theo Tứ nương tử. Lúc tới Hầu phủ ngươi lại gọi ta là tỷ tỷ, như vậy không hợp quy củ.”
Đa số khách nhân Khương Đường đều gặp qua, nhất định sẽ không gọi sai tên, chỉ là không biết các nàng ấy có ấn tượng gì hay không.
Nam Hương cảm thấy hẳn là có, suy cho cùng với tướng mạo của Khương Đường, người nào nhìn qua đều khó mà quên được.
“Nếu có người nhắc tới chuyện ngươi đã từng…”