Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 339
Cập nhật lúc: 2024-11-20 01:03:06
Lượt xem: 22
Không quan tâm lời này là thật hay giả, một hài tử lớn như vậy, dùng giọng điệu của trẻ con nói mấy lời này, cho dù là giả cũng đã khiến Trịnh thị rất vui vẻ.
Chờ hai tôn nữ của đại phòng chúc thọ Trịnh thị xong là đến lượt nhị phòng.
Cố Ninh Du của nhị phòng mới sáu tuổi, vì phụ thân hắn là con thiếp thất, cách biệt một tầng, khó làm Trịnh thị yêu thương được, chỉ khen vài câu rồi cho lui xuống.
Chờ đám tiểu bối chúc thọ xong thì tới người lớn.
Thứ Hàn thị chuẩn bị chính là vạn thọ đồ mà Cố Ninh Viễn vừa nhắc tới, nàng ta không cần nói, để cho nhi tử nói sẽ có giá trị hơn.
Tiếp theo là những viện khác tặng lễ, tuy rằng trân quý, nhưng không có lòng bằng nàng ta.
Vẻ khó coi vì bị mất mặt bây giờ không còn nữa, Hàn thị thừa nhận là do mình nóng vội, không hỏi thăm rõ ràng trước.
Nhưng nàng ta là trưởng tức, lại là mẫu thân của Cố Ninh Viễn, cho dù có chút sai lầm, bà bà cũng sẽ không làm nàng ta khó xử quá mức. Nàng ta có nhi tử, chỉ cần Cố Ninh Viễn tiến lên, thì người làm mẫu thân như nàng ta sẽ nở mày nở mặt.
Chờ Cố Kiến Sơn tặng lễ xong, Lục Cẩm Dao thì thầm với Lộ Trúc hai câu, một lúc sau, Lộ Trúc lặng lẽ quay lại, mất thêm một lúc nữa thì thấy Nam Hương ôm một cái hộp gỗ đi vào: “Phu nhân, nô tỳ thiếu chút thì quên mất, Khương cô nương tặng bánh kem sinh nhật có ý nghĩa cầu mong phúc thọ, phải ăn trước khi dùng cơm mới linh nghiệm.”
Chiếc hộp trong rất bình thường, đặt đó cũng không ngửi thấy hương vị gì. Nhưng cách mở hộp rất kỳ diệu, phía trên có một cái nắp, ấn một cái nút là có thể nhẹ nhàng nhấc nắp ra, đồ vật bên trong hoàn toàn lộ ra.
Có vị phu nhân tò mò đưa mắt nhìn, thế nhưng lại là một món điểm tâm cao hai ba tấc, có tổng cộng hai tầng, trên mặt còn có hình một cây đào sinh động như thật.
Bốn nhánh hợp thành một cây, chứa đựng đạo lý bốn mùa tuần hoàn bất tận.
Mùa xuân là một cây đào rợp hoa tươi sáng, mùa hạ là tầng tầng lớp lớp tán lá xanh biếc mát mẻ, mùa thu là lúc trái cây được mùa, mùa đông là tuyết trắng bao trùm để đợi xuân tới nở hoa.
Có người tinh mắt, kinh ngạc nói: “Có cả gân lá trên lá cây.”
Ngự Triều tôn sùng kỹ năng hội họa, cho dù là vẽ chi tiết hay là vẽ tranh sơn thủy, họa nhân có kỹ thuật cao đều được người ta săn đón.
Cây đào này không chỉ bao quát bốn mùa, còn rất giống thật, tuy cây đào khá nhỏ, nhưng cánh hoa nhìn giống như bị gió lay động, bộ dáng của mỗi một cánh hoa, mỗi một phiến lá đều không giống nhau.
Quả đào mùa thu vừa to vừa hồng, thứ đẹp nhất chính là tuyết mùa đông, bao phủ cả một nhánh cây, sáng long lanh, đẹp đến nghẹt thở.
Có một sư phụ làm điểm tâm rất ngon, cũng có thể làm giống như thật, nhưng mấy thứ đó cũng chỉ là giống, tuyệt đối không thể sinh động được như thế này.
Sao có thể là bánh kem…
Trịnh thị chớp mắt, đây thật sự là bánh kem sao? Giống mấy cái trước kia Khương Đường đưa tới sao?
Khương Đường đúng lúc đứng dậy: “Chúc phu nhân có thể thưởng tứ thời cảnh, chu nhi phục thủy, thủy nhi phục chu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-339.html.]
Hai câu sau có ý nghĩa là tuần hoàn bất tận.
Đây không phải là chúc Trịnh thị mãi mãi có thể ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp hay sao, đã nghe quá nhiều câu phúc thọ miên trường, thọ tỷ Nam Sơn, câu nói như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Trịnh thị cảm thấy rất thú vị, cười nói: “Đây thật sự là bánh kem, thật là đẹp.”
Cũng vì Cẩm Đường Cư đã khai trương được một đoạn thời gian, năng lực tiếp thu của đám phu nhân này với bánh kem còn cao hơn so với tưởng tượng của Khương Đường nhiều.
Khương Đường nói: “Phía trên đều làm từ đường, chỉ có vị ngọt, phu nhân nếm thử phía dưới đi.”
Thời đại này không có chocolate, trên mặt bánh đều giống nhau, cũng không đẹp.
Người ta thường nảy sinh lòng thương tiếc đối với những thứ xinh đẹp, cây đào trên mặt bánh đẹp như vậy, cánh hoa rơi tán loạn bên dưới cũng đẹp nốt.
Cắt một thứ xinh đẹp như vậy ra ăn, trong lòng vẫn có chút không nỡ. Nhưng do dự một lát, Trịnh thị vẫn thấy nên ăn.
Nếu cứ để đó thì cũng sẽ hư, còn không bằng bỏ vào trong bụng, ít nhất cũng thưởng thức được hương vị.
Mà đã biết là Khương Đường làm, vậy thì bà cũng không phải chỉ có một lúc này để ăn.
Trịnh thị: “Khương Đường, ngươi tới cắt bánh đi.”
Trong hộp còn có d.a.o nĩa, Nam Tuyết lại đem tới một chiếc mâm nhỏ.
Cũng may là bánh hai tầng, nhiều người như vậy vẫn đủ cho mỗi người một miếng.
Trịnh thị chỉ sai Khương Đường cắt cho bà và Vĩnh Ninh hầu mỗi người một miếng, dư lại thì sai Nam Tuyết phân chia.
Khương Đường không phải nha hoàn, cắt một miếng là thân cận, cắt hết chính là giày vò.
Rất nhiều đồ vật đều là tô vàng nạm ngọc bên ngoài, nhưng bánh kem này không giống.
Mềm mịn hơn cả bánh bông lan ở Cẩm Đường Cư, bên trong còn có mứt trái cây, chua ngọt ngon miệng, giống như bánh dứa.
Nhưng cũng có điểm khác với bánh dứa, nhân bánh dứa khá ngọt, cái này vẫn ngon hơn.
Như vậy cũng khiến người ta hiểu được vài phần vì sao Lục Cẩm Dao lại làm chủ cho Khương Đường chuộc thân.
Cũng coi như là có chút thủ đoạn.