Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 383
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:14:13
Lượt xem: 10
Lúc này là giữa trưa, cả hai đều mặc thường phục.
Bên cạnh là một cái bếp than màu xám bình thường đến không thể bình thường hơn, ánh lửa bên trong màu đỏ cam cháy bập bùng, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Trên khuôn mặt hai người không thấy chút quan uy nào, ngồi đối diện nhau cùng ăn chung một nồi lẩu, uống rượu nói chuyện vui vẻ với nhau.
Nếu không phải An Dương đã từng gặp qua hai người thì sẽ không có cách nào liên hệ người đang ngồi ở bên đường ăn lẩu với Đại Lý Tự khanh cương trực công chính và lão đầu tử Hộ Bộ Thượng thư.
An Dương bất động thanh sắc nhìn liếc qua, thấy thần sắc Khương Đường vẫn như thường, xem ra là nàng không biết thân phận của hai người này.
Có hai người này ở đây, tiệm này cũng không cần nàng ấy phải quá quan tâm nhọc lòng nữa.
An Dương càng thêm tò mò hương vị của nồi lẩu, rốt cuộc là ngon đến mức nào mới khiến cho mấy trọng thần trong triều cũng tới đây ăn lẩu như thế.
Theo lý thuyết, làm quan lên đến cấp bậc này thì hẳn là đồ ăn ngon nào cũng đã từng được nếm thử.
An Dương cười cười với Khương Đường, trong giọng nói mang theo hai phần tò mò: “Hôm nay sao còn có người ngồi ở bên ngoài ăn thế chứ, không cảm thấy lạnh sao?”
Hôm qua tuyết vừa mới rơi, tuyết còn chưa tan, bên ngoài trắng xóa một mảnh.
Có câu nói tuyết rơi không lạnh tuyết tan mới lạnh, lúc nói chuyện thở ra những luồng khói trắng. Nếu không phải biết đây là cửa tiệm của Khương Đường thì nhất định An Dương sẽ không tới đây.
Khương Đường: “Hai người này là khách quen, lúc trước khi ta bày quầy hàng ở đầu ngõ nhà ta ở bên kia họ đã thường xuyên tới ăn rồi. Mặc dù không phải là ngày nào cũng tới nhưng cũng cách vài ba ngày lại tới ăn một lần. Từ lúc đầu đã ngồi ăn ở bên ngoài rồi, nhưng mà khi đó chưa có tuyết rơi. Bây giờ có cửa tiệm rồi nhưng bọn họ vẫn không chịu vào ngồi trong nhà, nói là ngồi bên ngoài hay hơn. Có mấy lần tuyết rơi dày mà còn chạy tới, vừa ngắm tuyết vừa ăn lẩu nữa.”
An Dương thầm nghĩ, như vậy là nghiện đến cỡ nào rồi, nếu là nàng thì khi tuyết rơi nàng cũng không muốn ra ngoài.
“Vậy hai người này luôn đi cùng nhau sao?”
Khương Đường cũng chỉ tới đây lúc sáng sớm, cụ thể cũng không rõ lắm.
Nàng hỏi Lưu Đại Lang, Lưu Đại Lang nói: “Không phải, cũng thường đến ăn với mấy người khác nữa.”
Trong lòng An Dương hiểu rõ, vậy chứng tỏ quan viên triều đình tới đây ăn cơm không ít, chỉ là Khương Đường không biết mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-383.html.]
Cứ như vậy, cho dù sau này có người đỏ mắt với việc làm ăn của tiệm lẩu này thì cũng phải cân nhắc cho kỹ.
An Dương ngược lại không tò mò những quan viên này làm sao có tiền mà tới tiệm ăn bên ngoài ăn cơm. Làm quan mà, chỉ dựa vào bổng lộc cũng không đủ nuôi sống cả gia đình, cho dù không nhận hối lộ thì cũng có cách kiếm tiền khác.
Nàng ấy đi theo Khương Đường lên nhã gian ở trên lầu, vốn định chờ ăn cơm xong mới nói với Khương Đường. Nhưng rồi lại nghĩ, nếu những quan viên kia đã không nói rõ thân phận của mình mà bây giờ Khương Đường biết, có lẽ sẽ căng thẳng khẩn trương, không biết đối đãi như thế nào.
Nếu đã tới đây để ăn cơm thì cứ ăn cơm cho tốt là được rồi, coi như là khách nhân bình thường, ai cũng tự tại, Khương Đường không cần quản thân phận của thực khách.
Còn chuyện này để qua một thời gian nữa đã rồi nói sau.
Khương Đường đi theo lên để gọi món, An Dương dựa theo những món mà Khương Đường đề cử, gọi một nồi lẩu nấm, còn An Ninh quận chúa gọi chủ yếu là thịt dê và củ cải trắng.
Còn có một vị Diêu tiểu nương tử gọi một phần mì trứng gà. Tổng cộng có bốn người, lại đều là nữ tử, sức ăn không lớn nên chỉ những thứ này cũng đủ ăn rồi.
Khương Đường lại gọi thêm một phần thịt chiên giòn và bánh nếp đường nâu, sau đó cùng ngồi chung chờ thức ăn mang lên.
Món ăn đưa lên đầu tiên là nồi lẩu nấm, không phải là nồi đồng thường dùng để ăn mà là nồi gốm.
Một nồi nước súp, phía trên là lớp dầu màu vàng cam, dưới đáy là nước súp màu trắng sữa, bên trong là những cây nấm lớn có nhỏ có.
Có cây nấm đã có mũ nấm ở trên, có cây nấm lộ ra chân bụ bẫm.
Nước súp nóng hổi, hơi nóng lượn lờ. Nồi súp vừa tới cửa, mùi thơm đã ùa vào, đến lúc đặt ở trên bàn thì mùi thơm càng thêm nồng đậm.
Mùi này lúc vừa mới bước vào trong tiệm hoặc đang ở trên đường đã ngửi thấy rồi, bây giờ lại nghe, cảm thấy khắp phòng đều là mùi thơm.
Không chỉ là mùi thịt, cũng không phải là mùi thơm của nước canh xương thường uống trước kia, An Dương hình dung không ra, chỉ cảm thấy làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Khương Đường: “Nếm thử chút nước canh trước đã, nấm bên trong cũng đã được nấu chín, có thể ăn được rồi, nếm thử xem.”
Một người múc một chén, chờ nước canh sôi lên thì mới có thể cho thịt vào.